"Cảm ơn ....." - Diệp Nại ôm balo, đứng bên ngoài, nhìn vào bóng dáng trong góc tối. Cúi đầu, nghiêng mình, mỉm cười.
"A a a a.......Ha ha ha ha........." - Cơ thể giật giật. Trong bóng tối, truyền ra một tràn cười ngu dại. Xen vào tiếng cười đó, là những tiếng a a không ngừng của thằng ngốc.
Diệp Nại nở nụ cười. Sau đó, ôm balo vội vã chạy về nhà.
Ngày đó, công chúa đã khóc.
Vì Diệp Nại trễ rồi vẫn chưa thấy về, nên công chúa phái rất nhiều người đi tìm nàng. Nhưng chẳng ai tìm được, công chúa luôn miệng nói Diệp Nại bị người ta bắt cóc, sợ hãi nên khóc rất lâu.
Diệp Nại nghe mẹ kể, liền đi an ủi công chúa, nhưng nàng không vào phòng công chúa. Lúc nhỏ, công chúa thật sự rất kì quái, cậu ấy không bao giờ cho ai bước vào phòng cậu ấy. Và, Diệp Nại cũng không ngoại lệ.
Hôm sau, khi Diệp Nại muốn trở lại con đường nhỏ đó, thì công chúa cũng đòi đi theo nàng. Diệp Nại không đồng ý, đó là lần đầu tiên, nàng từ chối công chúa.
Hay vì chuyện xảy ra hôm qua, mà công chúa không giận Diệp Nại. Nhưng vẫn đòi đi theo.
Thế là, hai người cùng đi đến con đường nhỏ đó.
Thật ra, Diệp Nại muốn tìm thằng ngốc kia.
Diệp Nại không biết tại sao nàng lại muốn tìm thằng ngốc đó, hay vì ngày hôm qua hắn đã cứu nàng? Dù nàng biết, nàng không thể nói chuyện được với hắn, nhưng nàng vẫn muốn đi xem.
Vẫn chưa đến nhà của thằng ngốc, thì Diệp Nại đã thấy một bóng người từ từ lùi vào trong bóng tối.
Diệp Nại đi đến trước của nhà của thằng ngốc, dưới đất là một bông hoa nhỏ màu hồng phấn.
Diệp Nại nhớ bông hoa này.
Năm năm trước, nàng đã từng được tặng đóa hoa như vậy. Dù chỉ là một đóa hoa dại, chẳng có tên, cũng chẳng có gì đẹp. Nhưng, Diệp Nại khắc đã khắc sâu đóa hoa này vào lòng.
Năm năm trước, có một thằng ngốc tặng nàng một bông hoa nhỏ. Chính là bông hoa này.
Diệp Nại chạy đến nơi đặt bông hoa, nhặt lên. Rồi quay đầu nhìn người trong bóng tối kia.
Trong bóng tối, có một người co rút. Im lặng.
Nở nụ cười nhẹ, Diệp Nại cầm đóa hoa đi.
Sau đó, khi có thời gian, Diệp Nại sẽ chạy đến đây nhìn xem thằng ngốc còn ở đó không. Có phải vẫn như xưa, ngồi trong bóng tối.
Thằng ngốc vẫn ngồi đó, và trước cửa nhà hắn, dưới mặt đất luôn có một đóa hoa nhỏ màu hồng phấn.
Mỗi lần Diệp Nại đến, sẽ mang một bông hoa nhỏ đi về nhà.
Cứ như thế, qua nữa năm. Diệp Nại thi tốt nghiệp lớp sáu.
Sau đó, cái rạp chiếu phim đó bị đập bỏ, những ngôi nhà trên con đường đó cũng được liệt vào danh sách "di sản văn hóa cần được bảo vệ". Lại có lời đồn, ở đó có quỷ sống. Có người lại nói là, trong đống hoang tàn của rạp chiếu phim, đã từng thấy một con rắn to bằng người nằm ở đó. Còn nói, con rắn đó biến thành một cô gái rồi chạy mất.
Bởi vì những lời đốn ấy, nên chỗ đó càng lúc càng vắng, không một ai dám đi qua. Chỉ còn vài ông bà cụ, vẫn còn sống ở đó.
Phía cuối con đường đã bị chặn lại, nên không thể đi về nhà bằng con đường này nữa.
Diệp Nại đã từng đi qua đó một lần, nhưng lại là lúc đang thi công, khắp nơi toàn cát và bụi, đường cũng rất khó đi. Diệp Nại đi được vài bước liền quay trở ra.
Sau đó, nàng nghe nói, thằng ngốc ấy đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Sau đó, Diệp Nại cũng đi qua một lần nữa, nhưng không nhìn thấy thằng ngốc ấy. Căn nhà của thằng ngốc đóng kín cửa, trên đất cũng không có bông hoa nào.
Có lẽ, thằng ngốc thật sự đã bị người ta đưa vào bệnh viện tâm thần.
Sau khi vào cấp hai, công chúa lúc nào cũng kéo Diệp Nại theo. Nên dần dần, Diệp Nại cũng không còn thời gian đi đến đó.
Sau đó, cuộc sống cấp hai cũng trôi qua rất nhanh.
Loáng một cái, Diệp Nại đã học năm ba cấp ba, cứ vùi đầu vào đống bài vở, cố gắng thi tốt nghiệp. Rồi nàng và công chúa bước vào cuộc sống đại học.
Trong lúc này, đã xảy ra rất nhiều chuyện vui, buồn, đau khổ.
Rạp chiếu phim trước kia, bây giờ là một ngôi chùa tên Minh Khánh Tự.
Đó là một ngôi chùa rất lớn, nhang khói rất thịnh vượng, khiến người ta không tin nổi.
Con đường nhỏ năm nào đã bị người ta đưa vào quên lãng, rồi lại có những con đường mới được mở ra.
Đến rồi đi, đi rồi lại đến.
Có người được hạnh phúc, có người lại chịu đau thương.
Có người bước qua niềm đau, lại có người đánh mất hạnh phúc.
Trên con đường đó, đã để lại vô vàn dấu chân to nhỏ của rất nhiều người.
Ngày 15/04, công chúa đột nhiên rãnh rỗi sinh nông nổi, nói với Diệp Nại: "Tiểu Nại.....Chúng ta đi Minh Khánh Tự thắp hương đi!"
"Hể?" - Diệp Nại hơi giật mình.
"Sao, có được không?" - Công chúa mong chờ.
"Ừm." - Diệp Nại không đành lòng từ chối, liền đồng ý.