Sau khi nói xong, Sở Cẩn duỗi lưỡi liếm liếm vùng da trắng nõn trước mặt :” Nhưng lại không nỡ làm ngươi mất hứng.”
Trong suy nghĩ của Sở Cẩn, lí do Dụ Ninh không thích mình có lẽ là bởi ngày trước khi nàng đối tốt với hắn thì hắn lại vờ như không thấy, hơn nữa còn nhân lúc nàng mất đi năng lực phản kháng mà làm những chuyện nàng ghét. Nếu thế thì hắn sẽ dần dần, từng chút một bù đắp trở lại, dùng cách mà nàng thích để đối xử tốt với nàng, lúc nàng tỉnh táo sẽ không chạm vào người nàng nữa.
Sở Cẩn thuê tòa nhà bên cạnh nhà Dụ Ninh, cứ theo lệ thường ba bữa sáng trưa chiều chạy sang nấu cơm quét tước, Dụ Ninh mua một túi hạt giống về chơi, hắn cũng có thể đem ra gieo thành một mảnh xanh mơn mởn.
Đối với cuộc sống hiện tại, Dụ Ninh cảm thấy rất vừa lòng, trừ việc giường hơi cứng nên mỗi ngày tỉnh dậy đều cảm thấy thân thể có chút không thoải mái ra thì tất cả đều tuyệt vời.
Vốn dĩ nàng chỉ định dừng lại đây một quãng thời gian ngắn rồi sẽ chuyển đi nơi khác, không ngờ cứ thế ngày qua ngày trôi mà ngừng chân những hai tháng rồi, dạo chơi khắp nơi, ngắm qua vô số phong cảnh, giờ ngồi lại nhìn Sở Cẩn cần mẫn trồng rau cũng cảm thấy có một cái thú khác lạ.
Sở Cẩn mặc một chiếc áo vải thô màu xanh, ống quần cuốn lên tận đầu gối, bàn chân, bắp chân đều lấm tấm màu bùn, đến cả trên mặt cũng dính một ít.
Dụ Ninh ăn bồ đào hắn đã rửa sạch, nằm phơi nắng, đung đưa chiếc ghế dựa bập bênh, xem quyển sách truyện mà người kia mua cho mình, liếc qua tên ngoài bìa còn tưởng là một câu chuyện tình yêu phong nhã của nơi nào đó, đến lúc đọc nội dung, Dụ Ninh lập tức cảm thấy Sở Cẩn không có ý tốt, định dùng mấy câu chuyện hương diễm (truyện H =))) ) này để kích thích nàng tò mò mấy vấn đề thể xác, mặc dù định vứt đi nhưng sau khi hỏi qua mới biết đây đều là những sách hắn đọc ngày thường, đến cả từng câu chữ trong đó, Sở Cẩn cũng có thể thuật lại một vài câu.
“Trương Đại tách hai chân Oanh Nhi ra, đem thứ đó thọc …”
Nhìn nam chính vô cảm đọc mấy câu không đứng đắn, Dụ Ninh chẳng biết nên dùng biểu tình gì, khoảng thời gian chăm sóc Sở Cẩn, nàng thấy hắn đọc thật nhiều sách, không phải sử ký thì chính là mấy loại mang tên đầy tính triết lý cao thâm, còn tưởng tên này thấm nhuần quá nhiều chữ nghĩa nên mới hình thành tính trầm mặc kiệm lời kia, bây giờ nghĩ lại có lẽ là bản thân đã tưởng tượng quá nhiều rồi.
Ngày ấy từng thấy một quyển là <
>, nàng cứ thấy kì quái, nhưng trông Sở Cẩn có vẻ bình tĩnh nên cũng không xem nội dung thế nào.
Nếu lúc trước liếc qua một cái có lẽ đã sớm nhận ra khuôn mặt thật của tên biến thái này rồi.
Sở Cẩn tìm ra không ít truyện cho nàng đọc, đây đều là những quyển mà nàng từng thấy hắn xem qua, quyển này lại “cao thâm” hơn quyển kia một bậc, làm người nhìn cũng muốn che mặt, thật không hiểu sao khi xưa hắn có thể dùng vẻ mặt nghiêm trang để lật đọc hết.
Lí do Sở Cẩn đưa ra chính là :” Những quyển khác ta đều đã đọc xong hết rồi chỉ còn mấy quyển đó, lại thấy chúng nó có ý mới lạ hơn so với sách vở bình thường.”
Hẳn là Ngô thị sợ hắn có ý chí đi lên nên mới trộn mấy thứ không đứng đắn lắm vào đây.
Dụ Ninh lật qua mấy tờ cũng cảm thấy mới lạ, bèn giữ lại coi như đốt thời gian.
Đến tối, Dụ Ninh có một giấc mơ cực kì hương diễm, cũng không biết có phải lời văn của cuốn sách kia không tệ nên khiến nàng đọc mê mẩn hay không.
Nội dung đại khái là một vị tiểu thư gia đạo sa sút và một vị thợ săn.
Gặp biến cố, cả gia tộc tiểu thư phải dọn từ trong thành ra thôn trang ngoài nông thôn, bởi người nhà đều đã quen ăn xài phung phí nên tiền tài hết rất nhanh, không còn tiền, họ nghĩ đến việc bán tiểu thư cho vị địa chủ giàu có ở trấn trên để lấy vàng bạc.
Tiểu thư đã gặp qua vị địa chủ đó, tai to mặt lớn, mắt híp mỏ chuột, lúc nào cũng chỉ chăm chăm về phía ngực nữ nhân, quan trọng nhất là tên đó còn có mười tiểu thiếp rồi, hơn nữa nghe nói hắn còn thích mang tiểu thiếp ra đãi khách, không chỉ vậy, nha hoàn trong phủ chơi chán là đưa đến nhà thổ ( một dạng kĩ viện cấp thấp) bán.
Tiểu thư vốn là người nhu nhược, nếu bọn họ tìm người tốt hơn một chút thì nàng còn chấp nhận coi như mệnh số an bài, thế nhưng lại chọn kẻ ghê tởm như thế, nên bèn nghĩ cách chạy trốn khỏi nhà.
Chạy từ ngày đến đêm, đến một nơi cành lá rậm rạp, giữa rừng sâu không có đường đi tiếp, giày cũng chẳng biết đã rơi mất lúc nào, nghĩ rằng đã trốn thật xa rồi, tiểu thư đang định thở ra một hơi, nào ngờ lại nghe xung quanh văng vẳng tiếng sói tru, ngay lúc tưởng sẽ bị ăn thịt thì nam chính xuất hiện.
Ở trong mộng, mặt tiểu thư biến thành mặt Dụ Ninh, mà vị thợ săn vác cung trên vai biến thành Sở Cẩn.
Vốn tưởng sẽ chết, tiểu thư nhìn thấy thợ săn, vui đến phát khóc, chạy đến ôm lấy hắn, thợ săn thấy nàng chân trần bước trên mặt đất, bàn chân nhỏ trắng nõn có thật nhiều vết thương nhỏ liền ôm nàng lên.
Ở nhà, tiểu thư luôn được dạy phải tam tòng tứ đức, hơn nữa thấy thợ săn anh tuấn hơn người, nhìn kiểu gì cũng hơn tên địa chủ kia, đến nhà thợ săn, nàng lập tức cởi quần áo…..
Thịt đã dâng tận miệng, không có lí nào mà lại không ăn, thợ săn đắm mình rong ruổi trên người tiểu thư, một đêm hương diễm.
Mà Dụ Ninh sáng hôm sau tỉnh dậy phát hiện thân dưới ướt một bãi, còn cảm thấy vị trí kia hơi hơi đau, lại nhớ về giấc mộng đêm trước, chỉ hận không thể vứt tất cả mấy quyển sách kia đi.
Nếu trong mộng nàng là thợ săn còn Sở Cẩn là công tử thì không đến nỗi nào, ngoài đời đã bị nam chính ức hiếp, bây giờ mơ cũng là người nằm dưới, thật là đáng giận làm sao.