Editor: Goblin
—Lính truyền tin ra roi thúc ngựa phóng nhanh trên đường lớn kinh thành, bốn vó ngựa lao đi như không chạm đất, thế nhưng người lính nọ như ngại không đủ nhanh liên tục dùng mã tiên quất vào mông ngựa, hận không thể mọc cánh bay vào trong thành ngay tức khắc, để lại sau lưng những hạt tuyết văng tung toé cùng chằng chịt vết chân ngựa trên nền đất lạnh.
Mắt thấy khoảng cách cửa thành đã gần kề, người đưa tin rốt cuộc không chờ được nữa hô to: “Cấp báo — — — Lang Nha Quan cấp báo — — —”
Thị vệ coi thành thấy người đưa tin phong trần mệt mỏi chạy như bay tới cũng không dám mở cổng vội mà đứng từ trên cao nói vọng xuống: “Ngươi là người mang tin từ đâu tới! Có việc gì gấp không!!”
Người lính nọ tung người xuống ngựa, nhưng vì ngồi trên ngựa quá lâu khiến đôi chân tê cứng nên không cách nào đứng thẳng được, ‘phịch’ một tiếng quỵ ngã trên mặt đất. Hắn cắn răng rút bội đao ghim trên đất chống đỡ cơ thể, cũng chẳng màng lau bụi bặm trên mặt gấp gáp lấy tín vật và cấp báo từ trong ngực ra: “Tác-ta tập kích bất ngờ, Lang Nha Quan cầu chi viện!”
Thị vệ trông thành nghe xong khiếp sợ đến tay chân bủn rủn, vội vàng mở cửa thành: “Mau vào, vào rồi nói!”
Lúc này, dân chúng trong kinh thành vẫn đang chìm đắm trong bầu không khí tươi vui của năm mới, mặc dù phải đại lễ quốc tang ba năm Khang Khải hoàng đế băng hà, cũng không ngăn được các quan viên lén lút tụ tập uống rượu mua vui. Nhóm tiểu thương dọc hai bên đường cao giọng chào mời khách hàng, tốp năm tốp ba cô nương nhà ai háo hức ra phố mua sắm phấn son, tuỳ tiện nhìn một quán trà nào đó đều có thể bắt gặp hình ảnh đủ loại người qua đường ngồi xuống nghỉ chân, ven đường còn có nghệ nhân dân gian tự do mở sạp biểu diễn ca hát tạp kỹ, quần chúng vây xem xung quanh không ngừng vỗ tay tán thưởng, không tiếc ném tiền trong tay vào giữa sạp. Người đưa tin mang theo chiến báo, ẩn mình giữa cảnh tượng phồn hoa lặng lẽ đưa đến phủ Đề Đốc.
Cửu Môn Đề Đốc cầm chiến báo mở ra xem, đôi mắt chuyển hai lần xác định bản thân không nhìn lầm, lập tức vỗ bàn ra lệnh: “Nhanh!! Chuẩn bị kiệu!!! Tiến cung!!! Làm lỡ đại sự lão phu lấy đầu của các ngươi!”
Kiệu phu vốn không có việc gì làm đang nhàn hạ ngồi trên thềm quý phủ Đề Đốc phơi nắng, còn chưa thấy người đâu đã nghe Đề Đốc đại nhân từ xa quát lớn câu kia, cả đám cấp tốc cài mũ, cột chặt thắt lưng một bên lẹp xẹp mang giày nói: “Đại nhân đại nhân, ngài đừng vội! Đi cái này nhanh hơn!”
“Vậy còn không mau lên!” Cửu Môn Đề Đốc trừng mắt thổi râu mép với đám kiệu phu, đặt mông lên kiệu, “Chạy nhanh bao nhiêu được thì chạy!!”
“Tuân lệnh!” Mấy gã kiệu phu bước đi như bay, nâng Đề Đốc đại nhân chạy về phía cấm cung.
Một đường này xốc nảy vô cùng, mành ngọc trang trí treo xung quanh kiệu đung đưa tán loạn, dạ dày Cửu Môn Đề Đốc như muốn lộn ngược ra ngoài nhưng ông ta vẫn không để ý, liên tục thúc giục, “Nhanh lên, nhanh lên!!!”
Đúng lúc đó cuối phố xá nhộn nhịp, Tần Trung Hải mặc một thân thường phục đang chăm chú dõi theo cỗ kiệu vừa xẹt ngang qua người mình, quay sang nói với người bên cạnh: “A Phúc, thăm dò xem là chuyện gì.”
“Vâng.” Kẻ tên A Phúc kia khom người, không biết làm cách gì mà chỉ ngắn ngủi vài giây đã hoà vào dòng người không thấy đâu nữa.
“A Quý, hôm nay ngày mấy rồi?”
“Bẩm lão gia, là 5 tháng 2.” A Quý cung kính đáp.
Tần Trung Hải bấm đốt ngón tay nhẩm tính, “Thời gian đúng là trôi nhanh thật.”
****
“Đúng là... khinh người quá đáng!!!” Thiệu Cảnh hung hăng nện chiến báo lên ngự án, ống bút cùng tách trà trên bàn cũng vì vậy mà nảy lên rồi rơi xuống phát ra âm thanh chói tai cho thấy thiên tử phẫn nộ đến nhường nào, cựu thần khom lưng đứng bên dưới sốt ruột quỳ xuống khuyên nhủ, “Xin hoàng thượng bớt giận!”
“Bớt giận? Đều đánh tới cửa nhà trẫm rồi còn bảo trẫm bớt giận?!!” Thiệu Cảnh ném chiến báo xuống điện, “Tự các ngươi xem đi!!” Các đại thần đang quỳ nhặt chiến báo lên truyền tay đọc, truyền truyền truyền, cuối cùng không người nào dám lên tiếng nữa.
“Đám man rợ kia từ năm ngoái đã rục rịch không yên! Bây giờ Lang Nha Quan cũng sắp thất thủ! Tiếp đó thì sao! Có phải là Ngọc Hoành Quan cũng thất thủ! Trực tiếp đánh tới trong kinh không?!” Thiệu Cảnh nhìn lớp lớp đại thần quỳ đó như con rùa rụt cổ lửa giận càng sôi trào, nếu không phải được giáo dưỡng kỹ lưỡng có lẽ hắn đã chửi ầm lên rồi.
“Hoàng thượng.” Sở Tỷ đứng một bên thấy Thiệu Cảnh có xu hướng mất khống chế vội vàng bước đến trước mặt hắn nói: “Tác-ta mơ ước lãnh thổ Đại Thiệu ta đã lâu, bọn họ chỉ là thừa dịp tân hoàng đăng cơ căn cơ chưa ổn mà quấy phá, hoàng thượng chớ tức giận, Triệu tướng quân bên kia có lẽ còn chống đỡ thêm ít ngày nữa, điều chúng ta cần làm trước mắt chính là thương nghị kỹ lưỡng tìm đối sách chu toàn.”
Lời này của Sở Tỷ thành công giảm bớt lửa giận trong lòng Thiệu Cảnh, hắn âm trầm nói: “Đừng có quỳ đó không nói lời nào nữa! Mấy năm nay trẫm nuôi một đám câm điếc phải không!”
Lúc này một vị quan dưới điện mới run run mở miệng, “Thần cho rằng... chiến sự gấp rút, là lúc kêu gọi sức lực cả nước đối phó ngoại địch...”
“Nói thừa!” Thiệu Cảnh đi qua đi lại, không cách nào đè nén nôn nóng trong lòng, “Đi gọi các đại thần đến chỗ họp quân cơ! Trong vòng một canh giờ phải tìm ra đối sách cho trẫm!” Trương Thịnh Đức nhận lệnh ra ngoài sai nhóm tiểu thái giám chạy đi mời người, lát sau lại nghe Thiệu Cảnh quát: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Không mau đi!”
“Thần tuân chỉ.” Nhóm đại thần không kịp trở tay trước lửa giận của hoàng thượng, một bên vâng dạ rồi lục tục nối đuôi ra ngoài.
“Sở Tỷ ở lại.”
Sở Tỷ vốn định theo các đại thần khác đến chỗ họp quân cơ, nhưng nghe Thiệu Cảnh nói vậy chỉ phải ở lại.
Nhóm đại thần ai nấy cũng nhìn hắn bằng ánh mắt “chúc ngươi may mắn” rồi bỏ chạy trối chết.
Nắm tay Thiệu Cảnh không ngừng run lên, cố gắng áp chế thịnh nộ trong lòng. Hắn biết ban nãy bản thân có chút kích động, nhưng hắn thực sự không kiềm chế được.
Ngoài tức giận, còn thứ gì đó đang cuồn cuộn dâng trào từ sâu trong lòng hắn, không cách nào khống chế.
Phải, hắn đang hoảng sợ. Thân là hoàng đế thế mà hắn vẫn sợ hãi, bởi hết thảy cái hắn đoạt được, có được đều là những thứ không chân thật, vô cùng mong manh. Ngôi vị của hắn, thiên hạ của hắn, thần dân của hắn... chúng như một giấc mộng đẹp đầy xa xỉ mất rất nhiều năm mới đạt được, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người nhân lúc hắn ngủ say phá vỡ mọi thứ, đánh thức hắn khỏi cơn mơ này.
“Hành Diệu.” Sở Tỷ ôm Thiệu Cảnh từ phía sau, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay run rẩy đến đáng thương kia, cố gắng xoa dịu nỗi hốt hoảng trong lòng hắn, “Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi. “
“Trẫm... ta...” Thân thể Thiệu Cảnh rốt cuộc cũng ngừng run rẩy, xoay người ôm ghì lấy Sở Tỷ, “Du Chi, đừng rời bỏ ta.”
“Miễn là hoàng thượng cần, thần vẫn sẽ luôn bên cạnh ngài.”. Truyện Đô Thị
Hai cánh tay đang ôm Sở Tỷ đột nhiên siết chặt, song Sở Tỷ lại không kêu đau lấy một tiếng mà vẫn vùi mình vào vòng tay ấy. Đây là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ ra lúc này để an ủi Thiệu Cảnh. Đế vương của hắn khuyết thiếu cảm giác an toàn, còn nhiều lo sợ, hắn đều biết cả.
Sao hắn có thể không biết chứ, hắn đã dõi theo y đến khi y đạt được vị trí hiện tại kia mà.
Từ một hoàng tử mềm yếu, đến lúc thành một đế vương quân lâm thiên hạ.
Cho dù hắn có bõ lỡ vài năm đi nữa thì hắn vẫn hiểu y hơn ai hết.
“Sở đại nhân!” Sau khi Sở Tỷ trấn an Thiệu Cảnh xong, đang trên đường đến chỗ họp quân cơ bỗng nghe có người gọi hắn từ phía sau, quay đầu lại nhìn hắn dường như chẳng tin vào mắt mình, người gọi hắn lại là Vinh Quốc Công.
“Vinh Quốc Công!” Sở Tỷ đi qua hành lễ nhưng Vinh Quốc Công đã ngăn lại: “Không cần đa lễ thế đâu.” Ông đứng bên cạnh Sở Tỷ vỗ tay hắn, một bộ bảo ban hậu bối, “Sở Tỷ, tương lai Đại Thiệu ta, phải nhờ vào ngươi rồi.”
“Vinh Quốc Công coi trọng vãn sinh quá rồi.” Sở Tỷ hơi hoang mang không biết ý vị đại thần này là gì. Lúc trước hắn và Vinh Quốc Công không có giao tình gì, nhưng thân đều là thần tử ngẩng đầu không gặp thì cuối đầu cũng gặp, vài câu chào hỏi xã giao vẫn có, nhưng không giống hiện tại vừa gặp đã thốt một câu không rõ đầu đuôi như vậy thật sự khiến Sở Tỷ khó hiểu.
“Bệ hạ coi trọng ngươi ra sao, cựu thần đều nhìn thấy cả.” Vinh Quốc Công cũng không có ý giải đáp nghi ngờ của Sở Tỷ, “Ngươi cũng đang trên đường đến nơi họp phải không? Thế đi thôi, chúng ta đúng lúc chung đường.”
Sở Tỷ nghĩ hiện tại quân tình đang dầu sôi lửa bỏng cũng không muốn dây dưa việc không đâu, cung kính khom người, “Mời ngài.”
Hai người vội vã đến chỗ quân cơ, vừa tới cửa chính liền nghe tiếng người cãi cọ ầm ĩ bên trong.
“Lương thảo trước, binh mã sau! Lương thảo không đủ! Ông đây tuyệt không phát binh!”
“Phùng tướng quân! Muốn điều động lương thảo cũng cần chút ít thời gian, ngài cứ yên tâm mang lính của ngài đi trước đi!!”
“Nếu lương thảo theo không kịp quân tiếp viện thì sao đây? Binh sĩ ông đây lấy mạng đi đánh giặc, chẳng lẽ còn phải chịu đói?”
“Bằng không vậy đi, Lễ Bộ...”
“Haizzz, bên Lễ Bộ cũng không còn thừa bao nhiêu tiền đâu...”
Sở Tỷ và Vinh Quốc Công đến trước cửa, Sở Tỷ vừa định vươn tay đẩy cửa vào lại bị Vinh Quốc Công ngăn lại, ra hiệu Sở Tỷ im lặng nghe thêm chút nữa chớ sốt ruột. Vinh Quốc Công đứng sau cánh cửa nghe nhóm người bên trong cãi vã, chốc chốc lắc đầu chốc chốc lại gật gù.
Sở Tỷ đứng bên cạnh trông mà gấp muốn chết, khổ nỗi vị đại phật Vinh Quốc Công lại chắn trước cửa, chẳng lẽ hắn phải xô lão nhân gia người ta ra rồi tự mình vào ư? Đây chính là ngoại tổ của thiên tử đấy.
May mắn thay Vinh Quốc Công chỉ nghe một lúc, ngay khi sự nhẫn nại của Sở Tỷ sắp đến giới hạn thì mở cửa bước vào. Một đám người đang hăng say đấu võ mồm sau khi thấy người vào là ai đều ngậm chặt miệng.
“Vinh Quốc Công.”
“Bàng đại nhân.”
Mấy vị đại nhân mới vừa rồi còn gân cổ cãi đến đỏ mặt tía tai thấy Vinh Quốc Công đến thì bỗng hiền lành đến lạ, trong đó có một người tiến tới dìu ông, nói: “Sao lão sư lại tới đây? Thân thể ngài đã khoẻ hơn chút nào chưa ạ?”
Vinh Quốc Công mặc học trò đỡ mình đến ngồi trên chủ toạ, đáp: “Các ngươi cứ bàn tiếp đi, ta chỉ đến nghe một chút thôi.”
Lòng ai nấy cũng thầm nói, lão nhân gia ngài ở đây còn ai dám bàn bạc gì nữa, vạn nhất chọc ngài ghi hận chẳng phải là tự mình tìm chết ư!
“Ban nãy thảo luận khí thế ngất trời lắm mà, sao ta vừa vào các ngươi lại chẳng nói gì? Hửm?” Vinh Quốc Công ngồi trên ghế, híp mắt nhìn những người ngồi bên dưới, “Cái nào nặng cái nào nhẹ bộ không phân biệt được sao!”
Quải trượng trong tay ông nặng nề gõ xuống đất làm một lớp bụi mỏng bay lên.
“Các ngươi cũng không nghĩ, đến lúc man tộc đánh tới, đừng nói chút bạc các ngươi bo bo giữ cho mình, toàn bộ nhà cửa cũng sẽ bị chúng cướp sạch, hiểu chưa!?”
“Vâng vâng vâng...” Nhóm đại thần vội vâng vâng dạ dạ. Vinh Quốc Công đức cao vọng trọng, trong tay nắm binh quyền lại là ngoại tổ của hoàng đế, đã có hơn bốn mươi năm làm quan trong triều, sức ảnh hưởng cũng không phải nhỏ.
“Chi bằng... ta huỷ bỏ ân khoa năm nay, như thế sẽ tiết kiệm được một khoản tiền, vừa lúc lấy đó làm quân phí...” Người bên Hộ Bộ đề nghị. Sở Tỷ nghe xong lập tức phản bác, “Không được!”
“Có gì không được?” Người vừa đưa ra đề nghị tuy làm quan chưa lâu nhưng năng lực quản lý tiền bạc thì vượt trội hơn người, rất được Hộ Bộ Thượng Thư trọng dụng thành thử có chút được sủng mà kiêu, lại thêm ngứa mắt bộ dáng “luôn tận tâm với triều chính” của Sở Tỷ cho nên chẳng thèm suy nghĩ thiệt hại, móc máy: “Sao Sở thái phó không lo dạy dỗ hoàng tử mà lại chạy qua đây bàn chuyện quân sự vậy?”
Câu nói này của Hộ Bộ nọ chẳng khác nào mỉa mai Sở Tỷ thân là thái phó lại lo chuyện không thuộc quyền mình, Sở Tỷ nghẹn lời, nhất thời chẳng thể đáp trả được gì.
———-Tác giả
Tô Hách Ba Khổng: Thằng nhãi kia lại giả bộ đáng thương chiếm tiện nghi vợ ông
Bồ Đề Tử: Vợ ngươi còn không biết ngươi là đứa nào nữa là, gầm rú cái giề!
Tô Hách Ba Khổng: Lúc nào ngươi mới cho hai vợ chồng ta gặp nhau đây, hửm?
Bồ Đề Tử:... Ngươi, ngươi muốn làm gì ~ ~ ~ Du Chi cưng ơi, cứu mạng!!!!