Editor: Goblin
—Mùi thảo dược nhàn nhạt xông vào khoang mũi, đánh thức người đang mê man trên giường. Sở Tỷ khẽ nhúc nhích cánh tay nhưng không may lại vô tình làm miệng vết thương căng ra, cơn đau nhói lập tức truyền thẳng lên não, khiến hắn nhịn không được phải nhẹ rên một tiếng, “A...”
Sở Tỷ vừa phát ra một tiếng rên nhỏ như muỗi kêu đã có người lập tức chạy đến: “Sở đại nhân ngài tỉnh rồi à?”
Sở Tỷ nghiêng đầu, sau vài giây để mắt ổn định tiêu cự, mới nhìn rõ người vừa nói là một thị nữ người Hán. Kế đó, hắn lại đảo mắt xem xét hoàn cảnh xung quanh, phát hiện bản thân vẫn bị giam trong doanh trại người Tác-ta.
Mình còn sống.
Sở Tỷ thở phào nhẹ nhỏm, nhưng vẫn không quên đề phòng người thị nữ chẳng biết từ đâu đến này, đối với câu hỏi của nàng cũng ngó lơ không trả lời.
“Nô tỳ tên là Ngưng Sa, quê ở U Châu.” Ngưng Sa không để bụng chuyện Sở Tỷ lơ mình, cười thân thiện nói, “Vì cả nhà tiểu nữ mang ơn của thủ lĩnh, nên tiểu nữ đã tự nguyện di cư vào Tác-ta theo ngài ấy.”
“Cô nương quả là...” Sở Tỷ nghe cô nàng nói vậy trong lòng bội phục khôn cùng, không ngờ ẩn dưới vẻ ngoài yếu đuối này lại là một cô gái can đảm và có tình có nghĩa đến vậy, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân bèn ngậm chặt miệng không nói.
“Người Tác-ta không ngang tàng bạo ngược như những gì đồn thổi đâu ạ.” Cô gái mỉm cười tươi tắn, “Về dài về lâu đại nhân sẽ hiểu ngay thôi.”
Sở Tỷ nghe hàm ý trong lời cô nàng, biết ngay người này là thuyết khách do địch phái đến, hắn cười lạnh đáp, “Ta cũng rất muốn hiểu một chút về Tác-ta trong miệng cô nương lắm, nhưng e là Sở Tỷ ta không thể sống đến lúc ấy được.”
Đánh không nghe liền bày trò mềm mỏng à? Khinh Sở Tỷ hắn hiền lành mà dễ ức hiếp sao? Chẳng lẽ cái thân thương tích đầy mình này là hắn tự ngược mà có? Đập một gậy rồi lại phát một cục đường, tưởng đang dụ con nít hả!!
Trong lòng Sở Tỷ vô cùng căm phẫn, càng nghĩ càng giận, ngực phập phồng dữ dội, Ngưng Sa trông mà hết hồn, nàng đâu nghĩ mấy câu của mình lại chọc Sở Tỷ kích động thế này, đành phải ngượng nghịu nói: “Sở đại nhân, để nô tỳ đút thuốc cho ngài nhé!”
Sở Tỷ lom lom nhìn chén thuốc đen kịt kia, cau mày: “Không uống.”
“Sở đại nhân...” Ngưng Sa khó xử nói, “Ngài đừng làm khó nô tỳ.”
“Sở đại nhân hãy nhanh uống thuốc đi, thuốc đắng dã tật, uống rồi thân thể mới mau chóng khỏi bệnh được.” Một giọng nam trầm ấm từ ngoài rèm cửa truyền đến, trong lúc nói thì xốc rèm cửa lên, vóc người vạm vỡ của Tô Hách Ba Khổng xuất hiện ngay cửa, rảo bước đi tới trước giường.
Sở Tỷ vừa thấy Tô Hách Ba Khổng lập tức hừ lạnh, quay phắt đầu đi không buồn nhìn. Thái độ này thể hiện sự khinh thường thấy rõ thế nhưng Tô Hách Ba Khổng không giận, mặt mày vẫn không cảm xúc như cũ.
“Sở đại nhân, uống thuốc đi.” Thanh âm trầm trầm, ngữ điệu ẩn chứa sự cảnh cáo.
“Không ngờ, ngài lại quan tâm đến ta vậy đấy.” Sở Tỷ vẫn không ngẩn đầu nhìn Tô Hách Ba Khổng, ngoan cường chống chọi áp lực cực lớn toả ra từ người y, “Sớm biết như vậy lúc đầu hà tất phải thế, nếu không nhờ ơn của ngài, tại hạ cũng đâu cần uống chén thuốc quỷ quái này.”
Tô Hách Ba Khổng im lặng không đáp, sau đó ra hiệu, Ngưng Sa đứng hầu bên cạnh thức thời lui xuống, thoáng chốc cả căn lều lớn chỉ còn lại hai người, bầu không khí giương cung bạt kiếm nhanh chóng khuếch tán, một thứ áp lực vô hình gần như muốn ép nát Sở Tỷ, khiến hắn liên tục phải nhắc nhở chính mình: Không được lùi bước! Không thể khuất phục!
“Sở đại nhân bướng thật đấy.” Hồi lâu sau, Tô Hách Ba Khổng đánh vỡ thế giằng co đang có xu hướng không ngừng leo thang, giọng điệu có chút bó tay nhận thua, “Bây giờ lấy sức khoẻ chính mình ra đùa không phải là một hành động sáng suốt đâu, chí ít cũng nên chăm sóc vết thương cho tốt thì mới có sức bỏ trốn mà phải không?”
“Nếu biết ta sẽ chạy, vậy ta bệnh liệt giường chẳng phải đúng y ngươi hơn sao?” Sở Tỷ khinh khỉnh, “Cứng không được thì chuyển qua mềm à? Nhưng tiếc quá, Sở Tỷ ta lại là người không ăn cứng cũng chẳng ưa mềm. Ngài đừng phí công nữa.”
“Ta không ngại...” Không hiểu sao nửa câu còn lại Tô Hách Ba Khổng hạ giọng thấp xuống, chuyển đường nhìn sang chén thuốc đặt trên chiếc bàn thấp gần đấy.
“Ngươi nói gì?” Sở Tỷ chỉ mãi cuối đầu nên đã bỏ lỡ sôi sục loé lên trong mắt Tô Hách Ba Khổng, hắn khẽ liếc mắt đến chén thuốc bị y cầm lên, tầm mắt theo bản năng đuổi theo, trong tích tắc ngẩng đầu lên chợt một cái bóng to lớn ập đến.
!!!
Sở Tỷ không dám tin mà trừng to hai mắt.
Gã đàn ông này! Y!! Y!!
Tô Hách Ba Khổng uống một ngụm nước thuốc, giở lại trò cũ ngày đó.
Giây phút chạm đến cánh môi mềm mại ấy, đầu lưỡi Tô Hách Ba Khổng nhanh chóng cuốn lấy nước thuốc trong miệng đẩy vào khoang miệng Sở Tỷ, thuận tiện liếm láp mọi ngóc ngách bên trong, ý đồ đem hương vị của mình phủ khắp miệng y, tham lam xâm chiếm hết thảy.
Sở Tỷ bị hơi thở của Tô Hách Ba Khổng bủa vây, sự cường thế không cho phép từ chối này làm cả người hắn rơi vào lỗi giác bị người xâm chiếm. Chấn động phút đầu qua đi, ý thức được Tô Hách Ba Khổng đang tàn sát bừa bãi trong miệng mình, Sở Tỷ bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Ngoài Thiệu Cảnh... không một ai có được phép chạm vào người hắn! Sao gã ta dám làm thế!!
Giữa hai người như bùng nổ một cuộc giao chiến, bắt đầu vào thế giằng co. Cơ thể Sở Tỷ vùng vẫy dữ dội, đẩy tay muốn thoát khỏi kìm kẹp của Tô Hách Ba Khổng, đồng thời còn liều mạng xoay đầu đi nơi khác. Nhưng mỉa mai thay tất cả chỉ là công dã tràng, Tô Hách Ba Khổng chỉ dùng một bàn tay đã dễ dàng cố định hai tay Sở Tỷ lên đỉnh đầu, thuận thế đè hắn xuống giường. Một loạt động tác kịch liệt làm ảnh hưởng đến thương tích trải rộng toàn thân Sở Tỷ, thế nhưng Sở Tỷ không kêu đau lấy một tiếng mà chỉ khẽ nhíu chân mày. Tô Hách Ba Khổng tinh tế phát hiện nét đau đớn nhoáng qua gương mặt người dưới thân, bèn vội vàng khống chế lực đạo, cẩn thận không để bản thân đè lên vết thương của Sở Tỷ.
Rốt cuộc sau nụ hôn dài tưởng chừng như bất tận, Tô Hách Ba Khổng cũng buông Sở Tỷ ra, nhưng chưa đến một phút lại bị cơn ‘đói khát’ không chế, tiếp tục dán môi lên nhay cắn đôi môi sưng đỏ của Sở Tỷ.
“Đừng nhìn ta như vậy...” Tô Hách Ba Khổng thở dài, “Sở Tỷ, đừng nhìn ta như vậy.”
Không biết tự lúc nào, trong mắt Sở Tỷ đã đông đầy nước mắt, hắn cố gắng mở hai mắt thật lớn không cho nước mắt tuôn rơi. Giờ phút này cái nhìn của hắn với Tô Hách Ba Khổng chỉ là sự phẫn hận, không còn che giấu không cam lòng cùng oan ức như trước nữa.
Tô Hách Ba Khổng buông bàn tay đang kiềm chế Sở Tỷ, “Ngươi như vậy sẽ khiến ta cảm thấy bản thân ta đang phạm tội đấy.”
“Chẳng lẽ không phải?” Cuối cùng Sở Tỷ cũng tìm lại thanh âm của mình, nhanh chóng ngồi dậy vớ lấy cái chăn bao kín người lại, “Ta cứ ngỡ, kẻ đứng đầu Tác-ta hơn nữa còn là một tướng quân uy danh, chí ít cũng là một tên quân tử. Ha! Nhưng chẳng ngờ...”
Một tiếng ‘ha’ kia muốn bao nhiêu châm chọc liền có bấy nhiêu châm chọc, Tô Hách Ba Khổng vươn tay niết cằm Sở Tỷ, “Cái tật nhanh mồm nhanh miệng này của ngươi... Sở Tỷ, ngươi không thể ngoan ngoãn được một chút sao? Nếu được vậy ngươi sẽ ít chịu đau đớn hơn đấy.”
Tô Hách Ba Khổng vừa nói vừa dùng tay còn lại vuốt nhẹ lớp băng gạc trên người Sở Tỷ.
Sở Tỷ không cách nào cử động đầu mình, càng chẳng thể tránh né sự đụng chạm từ Tô Hách Ba Khổng, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt lẫn nụ cười trào phúng làm vũ khí phản kháng, “Ngoan ngoãn rồi trở thành luyến sủng của ngươi ư? Ngươi cũng khôn thật đấy.”
Tô Hách Ba Khổng lặng im không đáp.
Thời điểm ở chung với Tô Hách Ba Khổng Sở Tỷ sợ nhất những phút gã im lặng thế này, bởi thường đây là dấu hiệu cho biết Tô Hách Ba Khổng đang suy nghĩ — suy nghĩ xem nên xử lý hắn thế nào, phỏng theo bài học lần trước, trực giác mách bảo hắn biết, hậu quả kia không thể nào khiến người ta vui vẻ được.
Sở Tỷ bất an quấn chặt chăn hơn.
“Tốt nhất ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi, chuyên tâm dưỡng thương cho tốt — coi như là vì những đồng đội kia của ngươi.” Sau khi bỏ lại câu này Tô Hách Ba Khổng xoay người rời khỏi lều lớn.
Chết tiệt! Sao hắn dám quên chứ!
Sở Tỷ nhìn bóng lưng người nào đó đang khuất dần, căm tức uống toàn bộ số thuốc thừa lại trong chén.
Thiệu Cảnh...
Sở Tỷ lấy chăn trùm kín đầu, đáy lòng trào dâng nỗi nhớ nhung Thiệu Cảnh khôn xiết.
Thiệu Cảnh không thể đến cứu hắn, hắn hiểu. Trên địa bàn của địch này, người hắn có thể dựa vào, chỉ có bản thân hắn.
≈ ο ≈
“Tô Hách Ba Khổng.” Ba Âm thấy cái mặt liệt quanh năm bất biến của Tô Hách Ba Khổng liên tục cau mày thì không khỏi lo lắng vỗ vai hắn.
“Ta...” Đối mặt với người bạn tốt nhất của mình, nhưng Tô Hách Ba Khổng chỉ nói một chữ rồi lại rơi vào trầm mặc.
“Sao thế?” Ba Âm và Tô Hách Ba Khổng đi tới một bãi đất cao, Ba Âm ngồi phịch xuống thảm cỏ rồi vỗ vỗ chỗ trống bên người, “Ngồi xuống rồi nói.”
Tháng ba về mang theo gió xuân gột rửa mỗi một ngóc ngách tiêu điều trên mảnh đất hoang vắng, đánh thức vạn vật sau một giấc ngủ đông triền miên. Từng khóm hoa dại cùng loài cỏ dại chẳng biết tên là gì đua nhau khoe sức sống ngoan cường của mình nảy nở trên thảo nguyên bao la.
“Ta đang cảm thấy rất hoang mang, Ba Âm.” Tô Hách Ba Khổng ngồi bệch trên cỏ, đưa mắt xa xăm nhìn Lang Nha Quan.
“Hoang mang?” Ba Âm lấy làm kinh ngạc, “Từ này nghe chẳng hợp với ngươi tí nào.”
“À mà để ta đoán coi...” Ba Âm nói tiếp, “Là vì tên tù binh thương tích đầy mình đang ở trong lều ngươi đúng không?”
Tô Hách Ba Khổng không đáp, lấy im lặng thay lời thừa nhận.
“Không ngờ ngươi lại thích kiểu người như thế luôn đó...” Ba Âm ngã người về sau, hai khuỷu tay chống trên đất, “Đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra.”
“Bộ ta biểu hiện rõ lắm hả?” Tô Hách Ba Khổng hơi sửng sốt khi Ba Âm liếc mắt đã nhìn rõ tâm tư của mình, “Mà này, như vậy gọi là thích sao?”
“Hề hề, không thích thì còn là gì nữa?” Ba Âm cười bỉ ổi, “Ánh mắt ngươi nhìn tên tù binh đó chẳng khác nào như đang nói ‘ta muốn ăn ngươi, ăn ăn ngươi’ hết á.”
“...” Tô Hách Ba Khổng sốc nặng, không nghĩ bản thân biểu hiện lố như vậy.
Đúng là hắn biết mình có hơi để ý Sở Tỷ nhưng chẳng ngờ nó lại đến mức như vậy.
Thảo nào Sở Tỷ sợ hắn thế.
“Yên tâm đi, với cái mặt liệt của ngươi thì chỉ có ta và bọn Cách Nhật Lặc Đồ nhìn ra thôi, những người khác không biết đâu.” Ba Âm không quên ghẹo bạn thân một cái cho đã nghiền.
“Y chỉ là một tên tù binh, còn là tình nhân của...” Tô Hách bỏ dở nửa câu sau. Hắn đột nhiên phát hiện mình cực cực cực kỳ để ý chuyện này.
“Ngươi cứ nghe theo trái tim mách bảo là được.” Ba Âm nói, “Hán tử Tác-ta ta, từ trước đến nay thẳng thắn chính trực, muốn gì cứ đưa tay nắm lấy, cần gì lăn tăn nhiều như vậy.”
“Ngươi nói đúng, Ba Âm.” Sau một phút ngắn ngủi tự hỏi lòng, Tô Hách Ba Khổng đột nhiên thông suốt, đứng dậy nói: “Chúng ta về thôi.”
Lúc xoay người định đi thì cánh tay bị Ba Âm nắm lại.
“Tô Hách Ba Khổng, từ lúc ngươi lên làm tộc trưởng đến nay đây là lần đầu tiên ngươi kéo ta ra tâm sự mấy chuyện riêng tư thế này đấy.” Ba Âm nói nhưng không nhìn Tô Hách Ba Khổng, hai mắt đặt vào một nơi xa xăm nào đó, “Cũng lâu lắm rồi không trò chuyện cùng ngươi. Bộ tộc cần một người thủ lĩnh với cái đầu lạnh, nhưng đối với Ba Âm ta mà nói, ta thích một người anh em cởi mở hơn.”
Tô Hách Ba Khổng ngẩn ngơ hồi lâu sau đó mỉm cười.
“Khi nào về nhà thì ghé nhà ta làm mấy chén đi.”
“Được đấy.” Ba Âm cũng đứng dậy rồi cả hai sóng vai về đại doanh.