( Hà Ngọc từ nhỏ đã coi mình là con trai, thêm là tác giả vẫn giữ xưng hô gọi là "hắn" nên mình sẽ không đổi, đến khi tác giả thay đổi.)
Mười hai năm trước, nhà họ Chu sinh một nhi tử, nhà họ Hứa cũng sinh một nhi tử, chỉ có nhà Thừa tướng là có ba nữ nhi liên tiếp.
Thừa tướng trong lòng thầm lo lắng nên cải trang nữ nhi thứ tư thành con trai, tạm thời dùng kế này chuyện khác sau này suy tính.
Tất cả những đều này đã được thực hiện mà Hà Ngọc không hề hay biết, hắn chưa từng nghi ngờ bản thân mình.
Từ khi được sinh ra, hắn hoàn thành nhiệm vụ theo ý muốn của phụ thân, gây trở ngại cho hai người kia, cướp đi hào quang của họ, làm hỏng việc tốt, thích Công chúa của họ, luôn làm khó và khiến họ không dễ chịu.
Trong mười hai năm, hắn chưa bao giờ làm phụ thân thất vọng.
Không nghĩ rằng phụ thân lại giữ bí mật lớn này từ khi hắn được sinh ra, đến bây giờ vẫn không muốn nói cho hắn biết.
Nếu như không vô tình thấy vụ án mạng đấy, bị đẩy xuống nước suýt chết đuối. Lại gặp một nữ tử tên Hà Ngọc muốn mượn thân đổi hồn với hắn để sống lại, ngược lại bị hắn cho làm tan biến, còn lấy được phần ký ức của nàng ta hiểu được nam nữ khác biệt, nói không chừng đến chết cũng không biết được chân tướng.
Hắn thế nhưng lại là nữ nhân!
Trong một gia đình quyền lực to lớn, phụ thân là Thừa tướng, mẫu thân là tiểu thư khuê các, Hà Ngọc lại là con chính thê, hưởng hết vinh hoa phú quý, a dua nịnh nọt từ khi còn bé.
Phụ thân thường giáo dục hắn, nam nhi chí tại tứ phương, muốn tranh muốn cướp đều phải hơn người khác.
Hà Ngọc cẩn thận nghe dạy bảo, không dám lơ lỏng nửa phần, hiện giờ văn võ song toàn, thế nhưng nói cho hắn biết, hắn là nữ nhân.
Nữ nhân phải gả cho nam nhân, làm mẫu thân, bao dung trượng phu tam thê tứ thiếp, mặc cho nhà chồng khoa tay múa chân.
Làm sao mà hắn chấp nhận nó được?
Hà Ngọc đau khổ tột cùng, phong hàn càng thêm nặng, ở trên giường nằm bảy ngày chưa khỏi.
Trong lúc này có tức giận, bất bình, nghĩ đến những chuyện khó hiểu ngày xưa, nay đã được giải thích.
Vì sao hắn ba tuổi tập văn, bốn tuổi luyện võ, năm tuổi làm thơ, bảy tuổi thông âm luật, mọi thứ đều hơn người khác một bật, phụ thân lại muốn liều mạng nạp thiếp sinh nhi tử.
Nguyên lai hắn căn bản là nữ tử.
Nữ nhân thì không có quyền thừa kế, phụ thân không nói cho hắn, sợ hắn có lòng xấu xa làm thương tổn đệ đệ nhỏ tuổi.
Hà Hiểu tuy rằng thân phận không bằng hắn, nhưng hắn là nhi tử.
Giả thiết phụ thân không có nhi tử, danh tính người thừa kế cuối cùng sẽ rơi vào tay Hà Ngọc, cho dù là nữ tử, phụ thân không còn cách nào khác ngoài việc giúp hắn che dấu thân phận.
Bây giờ hắn vẫn còn nhỏ, vẫn chưa phát dục nên không có gì thay đổi, sau này lớn lên phần nữ tính mềm mại dần lộ rõ, phụ thân nhất định không cho hắn sống đến tuổi đó.
Cải trang nam tử là tội khi quân, chỉ có thể dùng thủ đoạn vô tình giết hắn, nếu phụ thân luyến tiếc giết hắn, sẽ đem hắn giả chết rồi đổi về thân nữ nhi sau liền gả đi.
" Muốn ta tuân tam tòng, thủ tứ đức,ha, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Hà Ngọc hận nghiến răng, không biết quăng ngã bao nhiêu cái cốc.
Hắn ở nhà ốm đau trên giường, ngược lại tránh được một kiếp, Bát Hoàng tử bị giết quả nhiên đã bị lộ, hoàng cung hiện tại trông gà hóa cuốc (*).
(*) Trông gà hó cuốc: nhầm lẫn vật này thành vật khác.
Ngày đó những người có mặc đều bị tịch thu lý lịch và đem ra thẩm vấn, Hà Ngọc cũng bị tra hỏi, cũng đã sớm dự liệu đầy đủ.
Hắn nói đi loanh quanh một vòng muốn tìm chỗ ngủ, nhưng không nghĩ sẽ trược chân xuống hồ, hai bộ y phục vẫn còn đó, có thể sai người đều tra.
Sau đó, bởi vì xấu hổ khi hai đối thủ biết sẽ cười nhạo đành nín nhịn không nói gì, nếu vẫn không tin thì cho người đến hỏi Công chúa.
Hắn đem chính mình phủi sạch sẽ, không muốn tham dự vào.
Thái độ của hắn thực rõ ràng, hung thủ sẽ không theo dỗi hắn.
Bo bo giữ mình chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai đó là chờ đợi.
Khi Cố Yến Sinh thoát khỏi nguy hiểm, nếu y thực sự có dũng khí và kế sách tốt, có thể rút lui và không giết Bát Hoàng tử, thì y rất đáng giá để bồi dưỡng.
Hà Ngọc cẩn thận nghĩ, hiện giờ mình có có ba con đường.
Thứ nhất, giết đệ đệ con của di nương, phụ thân không có người thừa kế, khi đó y mới toàn tâm toàn ý bồi dưỡng hắn.
Những giết một đệ đệ, về sau lại có thêm tên khác, việc này chọc giận đến phụ thân, y sẽ giết hắn trước.
Phụ thân lúc trước giấu giếm giới tính hắn, nguyên nhân lớn nhất là sợ hắn đánh chủ ý này, cho nên kế này không được.
Thứ hai, tìm được nơi ở của Hà Ngọc kia, nghe nói nơi đó khoa học kỹ thuật tiến bộ có thể biến đổi cơ thể con người, từ nữ biến thành nam không có vấn đề gì.
Nhưng nó ở đâu?
Ký ức của Hà Ngọc xác định thời đại này vô cùng hiện đại, nơi đây là cổ đại, cách nhau hàng nghìn năm.
Làm thế nào hắn mới đến đó được?
Chỉ còn cách thứ ba, giống như những gì hắn đã suy tính sau khi rơi xuống nước, nâng đỡ người thành Hoàng đế và để lại đường lui cho chính mình.
Nếu hắn bị phát hiện thân phận thì sao?
Với sự ủng hộ của Hoàng đế, hắn sẽ có kế sách cho mình.
Kỳ thật còn một biện pháp, làm như tất cả những ký ức kia đều là mộng, đều là gạt người, như vậy hắn vẫn là Hà Ngọc, đích trưởng tử của Thừa tướng cùng chính thê An thị sinh.
Nhưng con người không thể tự lừa mình dối người, hắn biết rõ đó không phải là mơ, tất cả đều là thực, trong đó còn rất có căn cứ, mặc dù không thể lý giải chuyện mượn xác hoán hồn, nhưng nó đã xảy ra.
Hà Ngọc tâm rối như tơ vò.
Thật sự muốn hợp lực với kẻ đã đẩy mình xuống nước ư?
Trong trường hợp y trở mặt không nhận người, giống như lúc y tàn nhẫn độc ác, có thể quay đầu đâm hắn một đao.
Ít nhất phải xem y bản tính thế nào, còn phải tra xem tại sao lúc ấy lại muốn sát hại Bát Hoàng tử?
Hà Ngọc nằm trên giường đang xuất thần, cửa đột nhiên bị gõ vang, ba dài một ngắn, là Nguyên Bảo.
" Vào đi."
Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều giờ cũng bình tĩnh lại, lúc đầu không thể tiếp nhận, giờ thì có thể bình tĩnh nghĩ biện pháp ứng phó, cũng coi như là tiến bộ.
Sau chuyện này, tính tình cũng trầm ổn hơn nhiều, cũng rất rõ địa vị của chính mình hiện tại.
Hắn chính là Hà Ngọc, đích tử của Thừa tướng.
"Thiếu gia" Nguyên Bảo bưng một chén canh, "Canh nhân sâm mới nấu, bồi bổ cơ thể, còn đang nóng người uống đi ạ."
Hà Ngọc chỉ vào chiếc bàn cạnh, "Để ở đó đi."
Nguyên Bảo sửng sốt.
Mấy ngày nay hắn không phải lần đầu tiên tới, những lần trước đều bị Thiếu gia đuổi ra ngoài, đồ ăn đem tới cũng mang về, hôm nay Thiếu gia cư nhiên chịu ăn?
Trái tim Nguyên Bảo đập mạnh, "Thiếu gia người khỏe rồi sao?"
Hà Ngọc ngồi dậy, "Ta khi nào xảy ra chuyện?"
Miệng khó khăn hoạt động, rõ ràng hắn đã sa sút tinh thần trong nhiều ngày.
Hắn là đại Thiếu gia, Nguyên Bảo cũng không dễ dàng chọc giận hắn, "Thiếu gia, trời lạnh, đến lúc trừng trị một số người~"
Hắn đặt canh lên bàn, từ trong tay lấy ra một quyển sách nhỏ, "Ta đã nhớ kỹ cho Thiếu gia. Con trai Hộ bộ thị lang nói bản Thiếu gia bên ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng bên trong thối rửa."
"Lưu Thanh Phong kia mắng Thiếu gia ăn chơi trác tán, nói Thiếu gia trừ bỏ cùng nữ tử phong lưu, một chút bản lĩnh đều không có."
" Đệ đệ của Thiếu gia đi ngang qua cổng viện nhiều lần, mãi mà không thấy hắn tiến vào bái kiến, chẳng để Thiếu gia vào mắt, ta thấy hắn chính là thiếu giáo huấn. Thiếu gia, chúng ta cho họ một bài học đi, hay cho họ chút thời gian chuẩn bị?"
Hà Ngọc liếc hắn, "Không đánh."
" Chính là đi đưa bái thiếp trước sao?" Nguyên Bảo từ trong tay lấy ra thêm mấy tấm bái thiếp, " Ta biết Thiếu gia thích chơi tao nhã, nên đã sớm chuẩn bị tốt."
Hà Ngọc đặt hai chân xuống đất, " Cũng đừng dùng bái thiếp."
" Ồ." Nguyên Bảo trước tiên sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, "Thiếu gia, người nếu không đánh đến cửa, không dùng bái thiếp, người đã thành Phật rồi sao?"
Chỉ có thành Phật mới có thể bỏ qua được những lời chế giễu như vậy.
Hà Ngọc cầm chén canh lên nhấp một ngụm, giọng điệu không mặn không nhạt nói: " Ta nghĩ thông suốt rồi."
Hắn khuấy canh, " Thừa tướng có thể một tay che thuyền, ta thì không ôm được thuyền, cũng phải ôm một chiếc bè, không thể ngu dốt như bọn họ."