Hà Ngọc đem bình thuốc ném vào trong tay y, hừ lạnh nói, "Ngươi tự mình bôi đi."
Ban đầu hắn lại đây, là muốn dạy Cố Yến Sinh công phu bên cạnh, về sau tức giận không thể dùng võ thuật để so đấu, kết quả phát hiện Cố Yến Sinh căn bản không cần dạy, ở trước mặt y dùng qua một lần y đều có thể nhớ kỹ.
"Hộp thức ăn một hồi hãy đưa cho ta."
Rượu cùng hộp thức ăn đều là của Phượng Tú cung, có hoa văn ấn ký của Phượng Tú Cung, trời tối Cố Yến Sinh nhìn không rõ, nhưng để ở đây, không cần một ngày là có thể tra ra thân phận của hắn.
Kỳ thật Hà Ngọc hoài nghi hắn đã biết, bởi vì vừa rồi cách rất gần, hắn có thể thấy rõ diện mạo của Cố Yến Sinh, Cố Yến Sinh khẳng định cũng có thể thấy rõ hắn.
Bất quá hai người bọn họ trước đây cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, cho dù nhìn diện mạo của hắn, làm không tốt cũng không nhận ra thân phận của hắn, trừ phi lúc trước có điều tra qua hắn.
Nhìn hắn đánh giá con trai Thừa tướng, chỉ nhìn bề ngoài, chứng tỏ cũng không hiểu rõ, Cố Yến Sinh hiện tại chỉ sợ còn đang trong sương mù để suy đoán thân phận của hắn.
Hà Ngọc nhảy lên đầu tường, một mình hắn còn tốt, mang theo hộp thức ăn không tiện, cho nên muốn Cố Yến Sinh giữ lấy.
Cố Yến Sinh thu thập một chút, nâng đáy hộp thức ăn, nâng lên trả lại cho hắn.
Hà Ngọc khom lưng lấy, hộp thức ăn kia không nhúc nhích, hắn dùng chút lực, vẫn là kéo không nổi, vừa ngẩng đầu, phát hiện Cố Yến Sinh không chớp nhìn chằm chằm hắn.
"Hôm nay đa tạ ngươi."
Hắn không biết làm thế nào để thể hiện, "Ta dường như đã có một bằng hữu."
"Một bằng hữu?" Hà Ngọc cười nhạo, "Ai là bằng hữu với ngươi?"
Hắn dùng sức kéo một cái, đem hộp thức ăn đoạt lại.
"Ngươi hẳn nên gọi ta là cữu cữu."
Hà Ngọc nhảy từ đầu tường nhảy xuống, cũng không đi, nửa dựa vào tường nghe động tĩnh bên kia.
"Ta cũng không có bằng hữu, ngươi còn muốn có bằng hữu?"
Nói đến xấu hổ, Hà Ngọc cho tới nay vẫn chưa có một bằng hữu nào, hắn coi như là con của trọng thần, người tâng bốc hắn không ít, nhưng muốn nói chân chính tâm sự cư nhiên một người cũng không có.
Có một số việc chỉ có thể giấu ở trong lòng, ngay cả Nguyên Bảo cũng không thể nói.
Hắn bây giờ ở tuổi này, khoe khoang chính sự, kỳ thật ít nhiều có chút buồn cười, nói ra chỉ sợ mọi người sẽ cười rụng răng.
Nói như thế nào cũng mới mười hai tuổi, qua năm cũng chỉ có mười ba, mười ba tuổi ở hiện đại vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng bởi vì nguyên nhân gia đình, Hà Ngọc đã sớm trưởng thành.
Giống như hắn nói, phụ thân hy vọng hắn sẽ sớm lớn lên, có thể cùng phụ thân chiến đấu, chia sẻ áp lực, vì vậy cố ý đào tạo hắn.
Dẫn hắn đi nam xông bắc, có việc sẽ hỏi ý kiến của hắn trước, nếu nói sai, từng bước giáo huấn, nói đúng cũng sẽ giống như dạy một bài học cho hắn.
Hà Ngọc là một người có lòng tự trọng rất cao, chuyện bị phạt mất mặt như vậy đương nhiên không muốn, cho nên hắn đào rỗng tâm tư muốn thắng, luôn liều mạng, dần dà liền trở thành bộ dáng như bây giờ.
Nếu như nói hắn là phụ thân tận lực bồi dưỡng ra, như vậy Cố Yến Sinh chính là hoàn cảnh tàn khốc khắc ra.
Một là nhân tạo, một là tự nhiên điêu khắc, nhân tạo tất nhiên tinh xảo một chút, nhưng thiên nhiên điêu khắc ra mới có thể trải qua sóng gió cát tàn phá.
Đem Hà Ngọc đặt ở hoàn cảnh này của Cố Yến Sinh, Hà Ngọc không nhất định có thể sống tốt, nhưng đem Cố Yến Sinh đặt ở trong hoàn cảnh Hà Ngọc, hắn sẽ càng sống càng tốt, đây chính là khác biệt.
"Ngươi nói đúng, chúng ta không phải bằng hữu."
Phía sau tường vang lên thanh âm cố Yến Sinh như thường ngày, trong bình thản nhiều hơn một tia trống rỗng.
Từ khi mẫu phi chết, hắn liền vứt bỏ tất cả tình cảm, chỉ cần nội tâm có dao động, liền đâm mình một đao, để cho tâm bình tĩnh lại, dần dà tâm sẽ không bao giờ rung chuyển.
Mặc dù giết người, hủy thi, vẫn bình tĩnh một mảnh, tần suất ổn định, so với ngày xưa sẽ không có một chút biến hóa nào.
Nhưng mới vừa rồi thế nhưng tâm lại rạo rực, muốn cùng người này làm bằng hữu, không giống với trước kia?
Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, đã bị bao nhiêu người lừa gạt?
Năm đó phụ hoàng lừa hắn nói, tương lai vị trí Thái tử không ai khác ngoài hắn, kết quả không mấy ngày đánh hắn vào lãnh cung.
Mẫu phi lừa hắn nói, sinh thần của ngươi sắp tới, mẫu phi nấu canh canh ngọt mà ngươi thích nhất, hắn uống xong liền đau ba ngày ba đêm.
Mẫu phi ở bên cạnh cười điên cuồng, nói cuối cùng cũng đầu độc hắn đến chết.
Bát hoàng tử lừa hắn nói, ngươi là ca ca ta, ta đương nhiên sẽ không vạch trần ngươi, quay đầu liền dẫn theo rất nhiều người đánh hắn mắng hắn, suốt ngày uy hiếp hắn.
Còn có Phùng Chính của Đức Minh cung, rõ ràng nói là lần cuối cùng, kết quả mỗi lần đều là lần cuối cùng, ba ngày chạy một chuyến biến thành một ngày chạy một chuyến.
Trong khoảng thời gian này còn có rất nhiều người, nhiều đến mức mài sạch thiện lương của hắn, bức hắn thành bộ dáng hiện tại.
Trên đời này nào có tình yêu linh tinh, hẳn là chỉ có lợi.
Cố Yến Sinh rút chủy thủ ra, ở trên cánh tay cắt một đao.
Hắn vừa phạm một sai lầm, lại muốn giao hảo với người khác.
Là có bao nhiêu nghĩ không ra, mới có thể đem hy vọng đặt ở trên người người khác?
Máu đỏ tươi theo vết cắt chậm rãi chảy xuống, cùng làn da tái nhợt hình thành tương phản rõ rệt, nhìn kỹ xuống có loại cảm giác hoảng hốt, tim hắn thoáng dồn dập rốt cục cũng vững vàng.
"Trời đã muộn, trở về ngủ đi."
Đây có nghĩa là để đuổi hắn đi?
Hà Ngọc ôm ngực, "Cho ngươi một cái lời khuyên, cữu cữu Tiêu lang của Nhị hoàng tử mấy ngày trước đánh thắng trận, ít ngày liền trở về.
Nghe đồn người này nhớ nhất thân tình, bao che đến cực điểm, nếu hắn trở về, chuyện đầu tiên chỉ sợ chính là lật án, ngươi gần đây cẩn thận một chút, nếu như còn có chứng cớ gì chưa tiêu trừ, liền nhanh chóng tiêu trừ."
Cố Yến Sinh dù thế nào cũng chỉ có mười hai, lúc ấy nhất định sẽ có sơ sẩy, hiện tại bù đắp còn kịp.
Hắn lại nhắc nhở, "Về phần Hồng Yên của Đức Minh cung kia, ta giúp ngươi xử lý."
Lời hắn nói với Hồng Yên ngày đó, Hồng Yên nghe xong, không quá ba ngày sẽ tới tìm hắn.
Tỷ tỷ hắn rốt cuộc là Hoàng hậu, thị nữ bên cạnh cho Tiêu Lang hai lá gan hắn cũng không dám động hình, chỉ cần không sợ quyền thế bên kia, những thứ khác đều dễ nói.
Hà Ngọc cũng là nhìn trúng tiềm lực của Hồng Yên, lại sinh ra mang vẻ diễm lệ, cho nàng thời gian trưởng thành, dưỡng không tốt sau này lại là một người tâm địa độc ác.
"Vừa vặn hai ngày nay ta nhàn rỗi, giúp ngươi thử độ thâm sâu của Tiêu đại tướng quân." Hà Ngọc một tay cầm kiếm, một tay cầm hộp thức ăn, "Ta đi rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi."
Hắn vốn đem thời gian định ở canh hai, bất quá sợ Cố Yến Sinh không hiểu, tạm thời đổi thành canh tư, kết quả Cố Yến Sinh lại để cho hắn chờ thêm nửa canh giờ, hiện tại đã là đêm khuya, Hà Ngọc ngủ qua một giấc cũng không chống đỡ nổi, huống chi Cố Yến Sinh.
Hắn lắc lắc hộp thức ăn, mắt phượng liếc về phía tường cao của Cảnh Nam Cung.
Người này tính cách thật đúng là âm tình bất định, đúng là cân nhắc không thấu a.
Hà Ngọc lắc đầu, xách hộp thức ăn rời đi.
Mặt trăng đêm khuya hơi tròn, ánh sáng nhàn nhạt, chiếu đầy đất.
Cố Yến Sinh che cánh tay, máu từ kẽ ngón tay chảy ra, hắn cũng không quá để ý, đứng ở trong tường cao trầm tư, trên người còn khoác trường bào của Hà Ngọc, không biết là quên, hay là cố ý không trả.
Bóng đêm u ám, gió lạnh xuyên thấu quần áo đâm tới, Cố Yến Sinh khép ống tay áo lại, nhìn thoáng qua miệng vết thương.
Cắt còn sâu hơn đao kia của Hà Ngọc, ít nhất phải đau vài ngày, là hắn cố ý, chỉ có như vậy mới có thể nhớ kỹ giáo huấn này.
Đau đến tàn nhẫn, trong lòng cũng không thể chứa đựng được thứ khác, là hắn từ trong một quyển sách cổ nhìn thấy.
Nếu muốn thành đại sự, chỉ đối với người khác ngoan độc không được, phải đối với mình càng tàn nhẫn hơn.
Cố Yến Sinh rũ mắt, vài bước trở về phòng, không thắp nến, cũng không nhìn thấy đồ đạc trong phòng, nhưng phòng tổng cộng lớn như vậy, hắn ở nhiều năm, cho dù nhắm mắt cũng có thể biết đồ đặc nơi nào.
"Nương." Hắn lấy thuốc từ trong tủ bếp ra bôi lên vết thương, lại dùng gạc băng bó đơn giản một chút.
"Ngươi nói tại sao con người lại có nhiều cảm xúc như vậy?"
"Chỉ cần không khóc không cười không phải là được rồi sao? Vì sao còn có nhiều như vậy.."
Hà Ngọc làm cho hắn nhớ lại trước kia, nói không rõ là cái gì, tin thần rối loạn, lòng nghẹn khó chịu.
Chính vì vậy hắn mới có thể buông tha cho cảm xúc không nên tồn tại này, khổ sở cùng thương tâm, khiếp đảm cùng cừu hận, ngoại trừ lãng phí thời gian ra, cũng không có một chút tác dụng, còn ảnh hưởng đến hiệu quả.
Vết thương trên cánh tay đang bôi thuốc, đau không lợi hại như vậy, lại lãnh lẽo, lại cảm thấy có vài phần thoải mái.
Đại khái cũng là thói quen.
Cố Yến Sinh trải chăn, nằm lên y phục mà ngủ.
Bên kia Hà Ngọc bước chân nhẹ nhàng, không bao lâu liền đến Phượng Tú Cung.
Phượng Tú Cung vẫn như cũ, ngoại trừ mấy thái giám nha hoàn trực đêm, vẵng im ắng một mảnh.
Nguyên Bảo ngồi ở cửa, đầu dựa vào tường, trên người phủ một cái áo choàng lông hồ ly, ngủ vô cùng thoải mái.
Bên ngoài gió thổi, bốc hơi lạnh, hắn vốn có thể thành thành thật thật ở trong phòng ngủ, hết lần này tới lần khác muốn đi ra để lấy sự đồng cảm.
Hà Ngọc đá hắn một cước, "Thiếu gia đã đến cửa nhà rồi, còn không đứng lên nghênh đón?"
Nguyên Bảo giật mình đứng lên, trên mặt không nhìn ra chút buồn ngủ nào, "Thiếu gia đã trở lại?"
Hắn vội vàng cầm áo hồ ly trong tay, làm bộ muốn khoác lên cho Hà Ngọc, Hà Ngọc ghét bỏ vung ra, "Phía trên đều là nước miếng của ngươi, ngươi tự mình giữ lại đi."
Nguyên Bảo hoảng sợ, cái áo lông hồ này được vận chuyển từ vùng đông bắc tới, quý trọng dị thường, nếu bị hắn lưu lại dấu nước miếng, mặc dù Thiếu gia không nói, bị Hoàng hậu nương nương biết, không thể không bị đánh.
Nguyên Bảo thoáng kiểm tra một chút, phát hiện cũng không có, "Không có mà thiếu gia."
Ngu ngốc.
Hà Ngọc tiến vào phòng trước một bước, Nguyên Bảo theo sát phía sau, còn đang rối rắm trên áo lông hồ ly có chuyện nước miếng hay không.
"Đi bưng chậu than tới." Hà Ngọc vẫn tỉnh táo, trên người ngược lại không lạnh, nhưng Nguyên Bảo ngủ ở bên ngoài, trời lạnh đất lạnh, tỉnh lại lạnh run.
Thằng nhãi này trí nhớ không tốt, lần nào cũng quên điều này.
Hà Ngọc nhớ rõ khi còn bé hắn bị phụ thân phạt quỳ từ đường, ban đêm cũng lạnh như vậy, Nguyên Bảo liền dựa vào cột nhà cách đó không xa chờ hắn.
Đêm khuya vắng lặng, hắn nhịn không được buồn ngủ, thân thể nho nhỏ cuộn mình cùng một chỗ, thỉnh thoảng rùng mình một cái, bộ dáng thoạt nhìn đáng thương hề hề. Bảo hắn trở về hắn cũng không trở về, kiên trì ở bên cạnh chờ, làm cho Hà Ngọc tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Khi còn bé hắn xốc nổi, thích cãi nhau với phụ thân, phụ thân một lời không hợp liền bắt hắn đi phạt quỳ, quỳ ngục mới thôi.
Bản thân Hà Ngọc không cảm thấy gì, ngược lại liên lụy đến người bên cạnh, mẫu thân hắn một người, Nguyên Bảo cũng không yên.
Nguyên Bảo được phân phó, gấp áo lông hồ ly lên bàn, đứng dậy bưng chậu than, có chút nóng, hắn dùng giẻ lau dính nước đệm lên, bưng đến bên chân Hà Ngọc.
Chậu than hơi nóng một phòng, trên người Hà Ngọc có thêm vài phần ấm áp, Nguyên Bảo cũng không lạnh.
"Thiếu gia, áo choàng của người đâu?"
Hà Ngọc liếc hắn một cái, "Ngươi nói xem?"
Nguyên Bảo bừng tỉnh đại ngộ, "Có phải lại cho cô nương nào không?"
Thiếu gia thường xuyên như vậy, rất nhỏ liền hiểu thương hương tiếc ngọc, không biết mất bao nhiêu kiện đại bào lông hồ rồi.
Xem ra hai ngày nay Thiếu gia hành tung bất định, quả nhiên là nhìn trúng cô nương ở Cảnh Nam cung, không biết là mỹ nhân tuyệt sắc gì?
Công chúa cũng diễm lệ vô song, đều không lọt vào mắt Thiếu gia, người nọ chẳng phải là Tiên chuyển thế sao?
Nguyên Bảo nhịn không được miên man nhớ tới, hắn đang thêm trà cho Hà Ngọc, trà kia nhiễu lên bàn một tiếng, hắn còn không biết, tiếp tục đổ xuống, đợi phản ứng lại, đột nhiên phát hiện Thiếu gia nhà hắn đang mang vẻ mặt đùa giỡn.
"Lại nghĩ cái gì?"
Nguyên Bảo vội vàng khắc phục, "Thiếu gia ta biết sai rồi."
"Còn biết ta là Thiếu gia?"
Nguyên Bảo bất đắc dĩ, đành phải nói thật, "Ta đang suy nghĩ tương lai Thiếu phu nhân có bộ dáng gì? Có thể đem thần hồn mê Thiếu gia điên đảo, ba ngày hai lần chạy ra ngoài hẹn hò, ngay cả ta cũng không mang theo."
Hà Ngọc biểu tình vi diệu.
Nguyên Bảo này coi hắn là cái gì? Ngoài việc tìm kiếm cô nương?
"Nói ra dọa chết ngươi." Hắn cố ý trêu chọc Nguyên Bảo, "Thiếu phu nhân tương lai của ngươi tâm ngoan thủ lạt, hung tàn đến cực điểm, một lời không hợp liền cùng thi thể ở chung phòng, giết chết ngươi cũng chỉ là một cái búng tay."
"..."
Nguyên Bảo bị dọa sợ, "Thiếu gia, sao người lại thích người như vậy."
Khẩu vị này cũng quá nặng, phải không?
"Hửm?"
"Ta sai ta sai rồi, ta không nên nói xấu Thiếu phu nhân."
Hà Ngọc nằm trên ghế dựa, "Đi lấy chút nước, ta muốn ngủ."
Canh giờ này còn không ngủ nữa, không kịp ngày mai chờ Tiêu đại tướng quân khải hoàn trở về.
Hà Ngọc rửa sạch qua loa, đuổi Nguyên Bảo đi, kéo rèm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau đi thỉnh an Hoàng hậu, đem chuyện ngày hôm qua nói cho nàng biết.
"Hắn thật sự đáp ứng?" Hoàng hậu trên mặt có chút vui vẻ.
"Đáp ứng là đáp ứng, bất quá còn có một phiền toái." Hà Ngọc lại đem chuyện Cố Yến Sinh sát hại Bát hoàng tử vu oan cho Nhị hoàng tử nói cho nàng nghe, "Cữu cữu Tiêu Lang của Nhị hoàng tử là người bao che khuyết điểm nhất, nếu biết muội muội mình bị ủy khuất, khẳng định phải đem vụ án lật lại một lần nữa, có thể vượt qua cửa ải kia của hắn hay không, còn không nhất định."
Trong lòng hắn có lo lắng, cho nên mới muốn đi thử xem Tiêu Lang người này như thế nào.
Chỉ nghe nói qua là đời trước là một người trẻ tuổi anh tuấn, Hà Ngọc cùng Chu Hạo Nhiên thêm Hứa Tu Trúc là tam tiểu công tử, Tiêu Lang lại là một trong tam đại công tử.
Tam tiểu công tử đối với tam đại công tử, ít nhiều có chút lo sợ.
"Đeej vừa rồi nói muốn xuất cung, chính là vì việc này?" Hoàng hậu khẽ hỏi.
"Ừm."
Hoàng hậu đứng lên, mang theo lo lắng, "Tiêu Lang người này ta nghe nói qua, không dễ đối phó, đệ ngàn vạn lần phải cẩn thận."
Hà Ngọc gật đầu, "Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không cùng hắn chính diện xung đột."
Hắn am hiểu chính là mưu kế, chính diện xung đột chẳng khác nào muốn chết, Tiêu Lang vừa mới đánh thắng trận, chính là lúc xuân phong đắc ý, mặc dù ngộ thương Hoàng thượng hắn cũng sẽ không nói cái gì.
Một người là thần trị quốc, một người chỉ là nhi tử của đại thần, còn chưa trưởng thành, ai nặng ai khinh còn không rõ ràng sao?
Tựa như Bát hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, tuy rằng là vu tội, nhưng Bát hoàng tử đã chết, Nhị hoàng tử chỉ là bị phạt nhẹ, người có bản lĩnh cùng người không có bản lĩnh, khác biệt đãi ngộ của bản thân không giống nhau.
Tiêu Lang người này là tướng đắc lực của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng luôn thiên vị hắn, từng vì hắn mấy lần làm mất mặt mũi của chúng đại thần.
Lúc trước Thượng quốc mở rộng đất đai, đi qua một tiểu quốc dễ thủ khó công, tiểu quốc kia sai người nghị hòa, đáp ứng hàng năm dâng cống cho Thượng quốc, cũng đáp ứng mở cửa thành để cho đại quân Thượng quốc đi qua.
Chúng đại thần cảm thấy điều kiện không tệ, thỉnh chỉ Hoàng Thượng, thứ nhất ít tạo ra giết chóc, thứ hai là đắc nhân tâm, thứ ba là tiết kiệm thời gian và công sức, mở rộng đại nghiệp đất đai có thể bớt tốn thời gian.
Hoàng Thượng vốn có y động lòng, thế nhưng Tiêu Lang kia cầm thiên đao đột nhiên đứng ra, nói cho hắn thời gian một tháng, công tiến tiểu quốc đem cả quốc gia chiếm làm của riêng, tương lai công kích các quốc gia khác cũng không cần cầu người, tự cung tự túc.
Bởi vì tiểu quốc kia dễ thủ khó công, mạnh mẽ công kích tốn thời gian hao tổn sức lực, đánh kỳ thật chính là bạc, quốc khố nếu không đủ, không thể thiếu phải tự bỏ tiền túi ra, chúng đại thần tự nhiên không chịu, liên tục chửi bậy.
Tên Tiêu Lang kia một người chiến quần nhưng miệng lưỡi không tệ, tại triều đình các đại thần bị mắng như tôn tử, mấy trọng thần lớn tuổi tức giận đến vểnh râu.
Cứ như vậy Hoàng Thượng vẫn thiên vị hắn như trước, bởi vì người ta có bản lĩnh thật sự, thật sự đánh hạ tiểu quốc kia, trong lúc đó muốn vô số binh quyền cùng ngân phiếu, đem tất cả các đại thần phản đối hắn làm thịt một lần.
Nói đánh thắng trận còn trở về, kết quả đến bây giờ không có tin tức gì, nhưng một câu có bản lĩnh timg Hoàng thượng cáo trạng, chúng đại thần lại không nói nên lời, cơ hồ trở thành cái đính của cả triều đình.
Tác phong làm việc kiệt ngạo bất tuân, cậy tài khinh người, lại nổi danh phong lưu lãng tử, văn võ song toàn, so với tam tiểu công tử bọn họ chỉ khiến người ta kinh sợ.
"Tỷ tỷ, canh giờ không còn sớm, ta đi trước."
Tin tức Tiêu Lang đánh thắng trận ba ngày trước liền truyền về, theo mã trình tính toán, nhanh một chút cũng nên đến, chậm một chút cũng chỉ là buổi trưa.
Hắn lại nói chuyện, sợ là không kịp.
Hoàng hậu nâng cằm, "Nhớ kỹ vạn sự cẩn thận, nếu thật sự không đối phó được, liền đến chỗ phụ thân chúng ta."
Hà Ngọc thầm nghĩ, phụ thân hắn vậy mà Tiêu Lang còn muốn nắn nót, huống chi hắn hiện tại không có ở đây, trừ phi có Thái Bảo kiếm trong tay cơ hồ thắng được vài phần.
Bất quá Thái Bảo kiếm rất quan trọng, là đồ vật trấn thủ Hà phủ, làm sao có thể tùy ý để cho hắn mang ra, Tiêu Lang một câu giả mạo, là có thể đem kiếm khóa xuống, mơ hồ ném mình về lại phủ..
Tên này luôn luôn thích làm phong cách thổ phỉ, cũng không phải ngày một ngày hai.