"Tôi đang hỏi Kiều Nhân anh chen cái miệng vào làm gì?" Giáo sư Từ trừng mắt nhìn anh một cái, vào thời điểm xoay người lại đối mắt với Kiều Nhân lại trở về là giáo sư Từ ôn nhu và thân thiện: "Bạn học Kiều Nhân, em muốn biết không?"
-Em ấy không muốn đâu.
Giáo sư Từ giận đến nỗi thiếu chút nữa ném cái nắp bình nước bay qua, bà đành thở mạnh một hơi để khống chế bản thân mình: "Em đừng có để ý đến nó làm gì, nói chuyện với cô là được rồi."
Kiều Nhân gật đầu một cái, cố ý lơ đi ánh mắt ám chỉ của người đàn ông đang ngồi đối diện mình, đáp một cách vô cùng tự nhiên: "Muốn ạ."
Cô coi như là người trong cuộc, dĩ nhiên sẽ muốn biết lý do hơn bất cứ ai rồi.
Mặc dù nếu như không nhờ giáo sư tiết nào cũng gọi cô đứng dậy trả lời câu hỏi thì kỳ thi cuối kỳ Kiều Nhân sẽ chẳng thể đứng nhất được, nhưng cô đã phải trả một cái giá vô cùng bi thảm, thường xuyên phải dậy sớm học bài ôn lại kiến thức cũ.
Bỏ qua những người vẫn đang tận dụng thời gian để ngủ thêm một chút và mấy người bê tha chả học hành gì thì cũng chỉ có Kiều Nhân ngủ muộn hơn cả cún, dậy sớm hơn cả gà mà thôi.
Điều quan trọng nhất chính là cái vấn đề này đã khiến cô khổ sở cả ba năm trời.
Kiều Nhân không cảm thấy chỉ vì bản thân ngủ gật một buổi trong giờ của giáo sư Từ mà bị cô để ý nhìn chòng chọc toàn bộ học kỳ như vậy, ba năm liên tiếp, đến năm thứ tư đại học, cô đã ấn tượng khắc sâu mình trong lòng.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, suy đoán một lúc rồi hỏi: "Bởi vì em không nghiêm túc nghe giảng sao ạ?"
"Dĩ nhiên không phải, " Giáo sư Từ lắc đầu một cái: "Em suy nghĩ cẩn thận một chút đi."
Kiều Nhân đúng là đã cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra.
Chương trình học năm đầu tiên rất căng, cô lại còn gia nhập câu lạc bộ báo chí của hội sinh viên, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối mịt đều vô cùng bận bịu, bài tập trước khi đến lớp rạng sáng mới làm xong, sau đó về nhà trọ thì lại nằm trên giường họp câu lạc bộ, nói đông nói tây gắng gượng đến hơn ba tiếng mới xong.
Tám giờ vào học, sáu giờ rưỡi đã phải rời giường xuống rửa mặt.
Chất lượng giấc ngủ của Kiều Nhân chạm đáy, trên đường đi học thiếu chút nữa là ngủ gục, nói chi là phải đến giảng đường nghe giáo sư Từ đứng trên bục giảng hát khúc thôi miên, cô ngồi thẳng chưa tới hai phút, hai bên mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, không nhịn được gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Tiết học ngắn ngủi trở nên dài đằng đẵng, chờ tới khi cô tỉnh ngủ thì mọi người trong phòng học đã ra về hết rồi, ở phía trước là giáo sư Từ đang thu dọn tài liệu, nghe thấy tiếng động cô phát ra, sau đó hỏi một câu khiến cho cô cả đời khó quên: "Người bạn học này, em tên là gì?"
Bất luận thế nào thì cơn ác mộng đầu tiên cô mơ thấy là vì tiết học này.
Kiều Nhân theo thói quen vắt chéo tay, sau đó tiếp tục giấc ngủ của mình, cô bình thường không nói mơ, ngủ cũng không phát ra tiếng động, sẽ không có khả năng ngày hôm đó phát ra tiếng ngáy đánh vang cả đất trời.
Tiết học hôm đó cô đi muộn mấy phút, trừ hàng ghế đầu tiên và hàng ghế cuối cùng thì hàng ghế nào cũng chật kín người ngồi, sau đó những sinh viên khác cũng ngồi dồn hết lên trên, thành ra hàng ghế cuối cùng cũng chỉ có mình cô ngồi hiên ngang.
Những chuyện về sau thì không có ấn tượng gì cả.
Nếu có chuyện lạ thì chắc chắn mọi người trong lớp đã truyền tai nhau rồi, Kiều Nhân lắc đầu với giáo sư Từ: "Em không nghĩ ra được."
Giáo sư Từ nuốt nước bọt: "Ngày hôm đó em đã ngủ cả ba tiết liên tiếp."
Kiều Nhân: "..."
Mặc trong lòng hai người còn lại đều biết rõ sự thật này nhưng khi giáo sư Từ nói ra liền để lại cho cô cảm giác không ngẩng đầu lên được.
Giáo sư Từ rất nhanh liền ý thức được vấn đề của mình, ho nhẹ một tiếng: "Cô không có ý muốn phê bình em."
Kiều Nhân: "..."
Càng nghe càng thấy quỷ dị.
Giáo sư Từ: "Em thật sự không có ấn tượng gì sao?"
Kiều Nhân vẫn lắc đầu.
Giáo sư đã nói cho Kiều Nhân nghe là ngày hôm đó cô ngủ hết ba tiết mà vẫn hỏi còn ấn tượng nữa không thì có chút kỳ quái.
-Em không nhớ thì...
Mắt Kỷ Hàn Thanh nhíu vào sâu hơn: "Mẹ..."
Lời giáo sư Từ đang nói cứ như thế bị cắt ngang, vừa định không để ý tới con trai mà tiếp tục câu chuyện thì nghe thấy anh nói: "Để con nói cho em ấy."
Tiếng nói vừa dứt, cả giáo sư Từ và Kiều Nhân đều quay lại nhìn anh.
Giáo sư Từ: "Con chắc chứ?"
Cô nghĩ trong đầu, việc này chắc chắn không dễ dàng a, đợt trước hỏi thế nào anh cũng không nói cho cô biết mà sao lần này lại tự nhiên chủ động?
Tâm tình kích động của giáo sư Từ bộc lộ qua lời nói, còn vừa xoắn hai tay lại với nhau chờ anh nói tiếp, kết quả người này thốt ra một câu: "Con sẽ tự mình nói với em ấy."
Giáo sư Từ tự động vứt bỏ hai chữ "tự mình nói" của anh, làm dáng vẻ của cụ già đi ra ghế sofa ngồi, ngả lưng ra đằng sau dựa một chút: "Nói đi."
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh đặt lên người cô, không lên tiếng.
Giáo sư Từ đợi hai phút cũng không thấy anh mở miệng nói chuyện, cảm thấy mất hứng liền không chịu được, vỗ tay một cái: "Vậy để tôi thay anh nói."
Giáo sư lần này không cho anh thời gian mà chen ngang, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Kiều Nhân: "Em gối đầu lên cánh tay nó ngủ hết cả ba tiết."
Kiều Nhân: "..."
Cô bắt đầu không phản ứng kịp tốc độ rồi, phản ứng thì lại cảm thấy thà không gây ra động tĩnh gì thì tốt hơn, cứ như vậy còn có thể bắt chước được cái dáng vẻ giả vờ ngây ngốc, cô khẽ chau mày, cả nửa ngày cũng không thốt lên lời nào.
Giáo sư Từ: "Không tin à?"
Kỷ Hàn Thanh đã hoàn toàn không muốn nói chuyện, ánh mắt nhìn tỉnh bơ, chỉ có con mèo trong ngực lại nũng nịu tựa như kêu "Meow" một tiếng.
Kiều Nhân dừng lại mấy giây: "Có nhớ chút chút ạ..."
Cô hoàn toàn không có ấn tượng, hơn nữa người đàn ông này chưa bao giờ kể cho cô nghe sự việc này.
-Được rồi, để cô cho em xem tấm ảnh này.
Giáo sư Từ hoàn toàn là theo trường phái hành động, vừa nói xong đã cầm điện thoại trên tay tìm ảnh trong bộ sưu tập, chưa tới nửa phút đã đưa điện thoại ra trước mặt Kiều Nhân, tầm mắt cô rời đi, nhìn vào bức ảnh trên màn hình.
Có lẽ là vì đứng quá xa nên hình nhìn không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra khung cảnh ở dãy cuối cùng có hai người ngồi.
Quả nhiên đúng như lời giáo sư Từ nói – cô gối đầu lên cánh tay Kỷ Hàn Thanh để ngủ.
Có phải ngủ hết cả ba tiết hay không thì cô không biết, nhưng đừng nói là ba tiết, chỉ cần là một giây thôi cũng đã đủ cho cô xấu hổ không dám nhìn mặt người ta rồi.
Kiều Nhân tự nhận là da mặt mình đã tôi luyện cho dày lên không ít nhưng dày thế nào đi chăng nữa thì vẫn có ranh giới cuối cùng, cô có chút khó khăn rời tầm mắt khỏi bức ảnh rồi lại khó khăn mở miệng nói: "Em... thật giống như là em không có ấn tượng gì cả."
Kỷ Hàn Thanh: "Đem cái "thật giống như là" của em vứt đi đi."
"..."
Kiều Nhân "A" một tiếng: "Em không có ấn tượng ạ."
Giáo sư Từ đặt tầm mắt ở hai người, một người mắt lãnh đạm một người thì lại hoảng hốt, càng hoảng hốt lại càng thấy cô bé này rất đáng yêu, giáo sư cất điện thoại rồi nói: "Cô lúc đầu tưởng em cố tình tiếp cận nó, bởi vì trước đây người muốn dựa vào cánh tay nó cũng không chỉ mỗi mình em."
-Em là người đầu tiên không bị nó đẩy ra.
Từ Mẫn Thanh ngày đó tựa như phát hiện ra châu lục mới, lúc đầu cô còn tưởng đứa con trai "thanh tâm quả dục" của mình cuối cùng cũng nhiễm xuân tình mà biết yêu rồi, sau khi về nhà hỏi vòng vo một hồi, kết quả thằng nhóc quả quyết cứng rắn đến một chữ cũng không nói ra, cả cuộc nói chuyện chỉ nhìn về phía máy tính mà viết bản thảo.
Cái thằng Kỷ Hàn Thanh này, lần đầu tiên hỏi đã không thu được kết quả gì, giáo sư Từ vốn cũng không trông cậy vào lần hỏi thứ hai.
Từ Mẫn Thanh không kiếm được tin tức trên người Kỷ Hàn Thanh liền đổi mục tiêu sang Kiều Nhân, mỗi giờ học đều phải gọi cô đặt câu hỏi, cuối giờ mỗi khi rảnh rỗi lại ý tứ hỏi cô đã có bạn trai hay chưa.
Cô nhóc này lại vô cùng thẳng thừng, mỗi lần bị hỏi là lại mang dáng vẻ lo lắng sợ hãi, Từ Mẫn Thanh cho là cô muốn xin lỗi, cho nên chiếu cố cô cả một học kỳ này, cho đến cuối kỳ này Kỷ Hàn Thanh về nước, lại đi đến lớp Kiều Nhân học nghe giảng.
Sau đó trong giờ học, Từ Mẫn Thanh trơ mắt nhìn Kiều Nhân liếc mắt qua cái người ngồi bên cạnh – cô nhóc không hề nhận ra con trai bà.
Như vậy tình cảm không phải xuất phát từ phía tiểu cô nương này rồi.
Từ Thanh Mân thở dài: "Sau đó cô phát hiện, hình như con trai cô nó có ý với em."
Kiều Nhân không nói lời nào, đôi mắt hơi rũ xuống, hận không thể lập tức chui xuống dưới lòng đất.
Người đàn ông ngồi đối diện cũng như vậy, không hề lên tiếng, không thừa nhận cũng không phản bác lại, không khí cứ như thế mà yên tĩnh lạ thường.
Kiều Nhân hoàn toàn không biết giáo sư Từ kết luận dựa trên cơ sở nào mà, cô ngồi bất an, đang suy nghĩ làm thế nào để tỏ vẻ tỉnh bơ không quan tâm vấn đề này rồi tổ lái sang chuyện khác thì chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Cũng coi như là đúng thời điểm, phá vỡ được sự lúng túng tựa như không khí bị đóng băng này.
Kiều Nhân hắng giọng thật dài, thông báo cho giáo sư Từ sau đó ấn phím lắng nghe.
Là điện thoại mẹ Tống gọi tới.
Mỗi lần gọi như vậy đều trăm phần trăm bắt cô về ăn cơm.
Kiều Nhân hiểu rất rõ mẹ Tống mà, bình thường thường xuyên không muốn về nhà, nhưng ngày hôm nay chỉ hận không thể ngay lập tức phi đến nhào vào lòng mẹ Tống, nói chuyện mấy câu với mẹ sau đó nói một câu ám hiệu kết thúc cuộc gọi: "Ngay bây giờ con về đây!"
Giáo sư Từ hiểu rõ, hất cằm một cái: "Hàn Thanh, con đưa em về đi."
-Không cần đâu ạ!
Kiều Nhân vội đứng dậy: "Giáo sư Từ, em tự bắt xe về được ạ."
Giáo sư Từ: "Vậy tiễn em ra cổng đi."
Cái này thật giống như là đã nhượng bộ cô lắm rồi, Kiều Nhân dù gì cũng không thể cự tuyệt thêm nữa, cầm trên tay một xấp tài liệu giáo sư chuẩn bị cho mình, không có níu kéo điều gì vội vã xoay người, lẽo đẽo đi theo sau Kỷ Hàn Thanh bước ra khỏi cổng.
Hôm nay nhiệt độ không thấp chút nào.
Mặt trời vẫn còn chưa lặn, nhưng ánh mắt trời đã bắt đầu ngả màu vàng cam, vào lúc này từng hàng nắng cứ in dấu lên mặt đất, tựa như khi bộc lộ sắc thái tình cảm trong phim điện ảnh.
Từ khi bước ra khỏi cửa, Kiều Nhân một mực giữ khoảng cách với người đàn ông này.
Hai ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô đúng là có cảm giác đối với Kỷ Hàn Thanh, tình cảm ấy cứ gom góp lại từng ngày cho đến sự việc phát sinh như bây giờ đúng là đã có biến chuyển khôn lường.
Nhưng lại không thể nói cụ thể rằng đã thay đổi ở điểm nào.
Hai người cứ một người đi trước một người đi sau, toàn bộ quãng đường đều vô cùng im lặng, khi đi đến cổng tiểu khu cũng đã là mấy phút sau.
Từng kẽ tay của Kiều Nhân dính dớp một lớp mồ hôi.
Bởi vì đây là khu nhà ở nên không thiếu taxi qua lại, mới đi ra đến ven đường đã có taxi dừng lại, hạ cửa kính xuống hỏi một câu, giọng nói không phải là giọng chuẩn địa phương: "Đi xe chứ?"
Kiều Nhân vừa muốn gật đầu thì người đàn ông đứng bên cạnh đã lên tiếng trước: "Không đi." (ủa ủa ai cho anh cấm =))))
Xe taxi rất nhanh liền phóng vụt đi.
Kiều Nhân quay người nhìn anh, chân mày nhíu lại, sợi tóc lòa xòa, tựa như được ánh chiều tà nhuốm lên một lớp màu.
-Chú muốn chở tôi về nhà sao?
Người này không chịu trả lời lại còn hỏi ngược lại: "Em không có điều gì muốn hỏi sao?"
Kiều Nhân bị câu hỏi làm cho á khẩu không biết trả lời như thế nào.
Muốn hỏi thì chắc chắn là có, vấn đề ở chỗ là có nên hỏi những cái chuyện không nên nói hay không?
Còn chưa tìm ra được nguyên nhân, cô nghe thấy tiếng yết hầu Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng lên xuống, sau đó anh mở miệng, khi nói mấy chữ cuối cùng thì cao giọng: "Ví dụ như là, liệu anh thật sự có ý với em không?"