"Đến mức thế à?" Hạ Bắc An vốn định muốn trêu chọc Thẩm Chỉ một chút để cô ngồi cùng bàn với người khác, nhưng không ngờ cô lại thề nghiêm trọng như vậy.
"Tránh ra, cho tôi đi vào."
Hạ Bắc An đá cái bàn về phía trước mười lăm centimet, chừa một khoảng cách giữa bàn và chân anh, vội vàng nhìn Thẩm Chỉ vẻ mặt bày trò vô liêm sỉ, "Vào đi nè. Sao cậu không biết hài hước như vậy chứ?"
"Có phải cậu đùa tôi không?"
Thẩm Chỉ nhận ra rằng tất cả những gì Hạ Bắc An nói là trêu chọc cô, mà cô lại nghiêm túc như một kẻ ngốc vậy, cô mắng một tiếng. Lúc đi vào chân cô đụng trúng đầu gối của Hạ Bắc An, đầu gối cậu theo phản xạ nảy lên một cái, Thẩm Chỉ càng nghĩ càng tức giận, dùng gót chân giẫm lên mũi chân của Hạ Bắc An, đè mạnh xuống còn chưa đủ, lại còn đạp mạnh thêm một cái.
Mười ngón chân nối với trái tim, sức lực toàn thân của Thẩm Chỉ đều đè lên năm ngón chân của Hạ Bắc An, cậu đau đớn nói: "Chết tiệt, cậu thật sự cmn giẫm lên luôn!"
Thẩm Chỉ chưa hết giận, lại đá vào chân ghế của cậu hai lần.
Hạ Bắc An quyết định không tranh luận với người kém hiểu biết: "Một vừa hai phải nha."
Cậu cúi đầu nhìn xuống chân mình, cậu đang mang giày thể thao màu trắng. Thẩm Chỉ đạp thành những chấm màu xám trên giày, mỗi chấm đều lõm xuống.
Nụ cười trên mặt Hạ Bắc An biến mất, một giọt mồ hôi lớn rơi xuống, nửa cái móng chân cái bên trái chưa mọc lên vì chấn thương, Thẩm Chỉ lại giẫm lên ngay đó.
Thẩm Chỉ quay trở lại chỗ ngồi rồi kéo kéo ghế vào trong, làm như Hạ Bắc An là một loại virus truyền nhiễm, không cẩn thận thì sẽ bị lây bệnh. Cô ấy lấy ra một đề mô phỏng chưa hoàn thành và tiếp tục làm, mới vừa viết một công thức thì cô liếc mắt nhìn Hạ Bắc An. Sắc mặt của cậu khác với lúc nãy. Cô muốn nói lại thôi, đeo tai nghe lên, đem mình cô lập với xung quanh.
Hạ Bắc An không lên tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Chỉ ngẩng đầu liền phát hiện chân bị cô giẫm lên có chút khập khiễng.
Cho đến khi cô Viên bắt đầu dạy tiết Sinh học thì Hạ Bắc An vẫn chưa quay lại.
Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, cô Viên không nhận được lời xin phép từ Hạ Bắc An, theo quy trình cô hỏi: "Có ai biết HBA đã đi đâu không?"
Thấy không ai trả lời, Thẩm Chỉ đứng dậy nói: "Cậu ấy bị thương ở chân, đến phòng y tế rồi ạ."
"Hiểu rồi, em ngồi đi." cô Viên không nghi ngờ Thẩm Chỉ, tin rằng Hạ Bắc An thật sự đi gặp bác sĩ.
Bác sĩ của trường nhìn thấy Hạ Bắc An, còn tưởng rằng cậu ta đến đây tìm tính sổ, ông ta chột dạ hỏi: "Tại sao cậu tới đây?"
Hạ Bắc An không nói gì liền cởi giày và tất ra.
"Vấn đề của cậu rất nghiêm trọng, nên đến bệnh viện." Bác sĩ của trường muốn giới thiệu Hạ Bắc An đến phòng khám mà anh trai ông mở bên ngoài trường, nhưng ông đã ngừng nói khi nhớ ra Thẩm Chỉ đã lấy chuyện này đe dọa ông.
Hạ Bắc An muốn xịt thuốc mỡ và một miếng bông gòn, sau khi bôi thuốc xong, cậu dựa vào ghế, gác chân lên mép giường, không thèm để ý ai mà lau giày.
Công việc của bác sĩ trường học không bận lắm, ông không muốn hai đứa trẻ sẽ đe dọa mình bằng những điều giống nhau, giả vờ như thường nói: "Không được phép yêu sớm ở trường số 4. Tốt nhất là đừng để những người khác biết về mối quan hệ của cậu với cô bạn kia. " Ý của ông rất rõ ràng, ông cũng nắm được cái chuôi của cô cậu này trong tay.
"Cô bạn nào?"
Bác sĩ trong đầu nghĩ cậu bé này là kẻ gian trộm gà nên nhất quyết không thừa nhận, ông bắt đầu nhắc nhở: "Nữ sinh hôm đó bị hạ đường huyết".
Hạ Bắc An liếc nhìn chân mình rồi tiếp tục đánh giày: "Tôi với cậu ấy là quan hệ bạn học trong sáng, quá là cmn trong sáng luôn."
"Không có gì sao? Con bé cố ý tới tìm ta giải thích sự tình. Không cần giả bộ ở trước mặt ta, ai mà không trải qua tuổi trẻ, chuyện nhỏ này tôi hiểu!"
Hạ Bắc An trong lòng mắng anh biết cái rắm.
Lúc tiết sinh học kết thúc, Hạ Bắc An mới trở về, và cô Viên hỏi cậu thế nào rồi.
"Vô tình bị đạp trúng ạ."
"Mau bổ sung đơn xin nghỉ nhé."
Hạ Bắc An quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt của Thẩm Chỉ ở trên người cậu vài giây rồi quay lại đề thi, môi cô mấp máy một chút, cuối cùng lại vùi đầu làm đề.
Chuột đi tới hỏi Hạ Bắc An: "Có chuyện gì vậy?"
"Nát ngón chân."
"Em tưởng anh đã đắc tội với ai chứ. Em nghĩ anh trai gần đây đã an phận thủ thường á. Còn lương thiện hơn cả người lương thiện. Chân trái hay chân phải?"
"Bên trái."
"Không phải vết thương cũ tái phát chứ."
"Vết thương nhỏ."
"Thế nào rồi, em đã chuẩn bị xong rồi, anh thành công chưa?" Chuột đã thu dọn xong sách vở, luôn sẵn sàng để trở lại ngồi cùng bàn với Hạ Bắc An. Chuột đã thuyết phục Thẩm Chỉ suốt một tuần nhưng cậu không thể khiến Thẩm Chỉ đổi vị trí. Hạ Bắc An cười nhạo Chuột chuyện nhỏ này mà không thể xử lý được, cậu nhiều nhất là nửa ngày giải quyết xong.
"Chú nhìn không mà không hiểu hả?"
"Em đã nói rồi, không phải em không cố gắng, quân địch quả thực quá ngoan cố. Nếu anh thua cược, tiền cơm một tuần này của em làm phiền anh rồi."
Hạ Bắc An và Chuột cá cược rằng nếu ngày hôm nay Hạ Bắc An có thể khiến Thẩm Chỉ đổi chỗ, Chuột sẽ bao tiền ăn cho cậu trong một tuần, nếu không, người mời cơm sẽ là Hạ Bắc An.
"Nếu cậu ghét tôi như vậy thì cậu nên đổi chỗ càng sớm càng tốt." Hạ Bắc An gõ ngón tay lên bàn, gõ làm Thẩm Chỉ phân tâm.
Thẩm Chỉ hỏi ngược lại: "Tại sao cậu không đổi?"
"Tôi không có ghét cậu."
Hạ Bắc An có mi mắt lót, đuôi mắt hơi rủ xuống, mắt cũng không nhỏ, nhưng dường như cũng lười mở ra, lúc này mới nhìn chằm chằm Thẩm Chỉ bằng đôi mắt nửa nhắm nửa mở, giọng nói của cậu cũng lười biếng như đôi mắt vậy.
"Cậu còn đau không?" Thẩm Chỉ bị Hạ Bắc An nhìn chằm chằm đến mức khó chịu. Khi cô nói, đầu bút của cô để lại dấu vết trên giấy, giọng nói của cô hầu như bị át đi bởi tiếng chuông lớp, khiến Hạ Bắc An rất khó nghe thấy.
Hạ Bắc An thở dài, "Mấy ngày rồi cậu không chùi giày sao? Đế giày bẩn thật đó. Tôi phải lau cả nửa giờ."
Cô ấy mới lau vào cuối tuần trước. Thẩm Chỉ cúi đầu liếc nhìn giày của Hạ Bắc An, dấu vết mà cô giẫm phải gần như không còn, ngoại trừ giày còn có thêm vài vết va chạm.
"Đáng đời cậu!"
Vào tiết học chiều thứ ba, Hiệu phó Thẩm dẫn một nhóm giáo viên đi kiểm tra điện thoại di động của học sinh. Thẩm Chỉ có đặc quyền về vấn đề này, Hiệu phó Thẩm sẽ thông báo với cô trước khi kiểm tra tại chỗ, sau đó Thẩm Chỉ sẽ cất điện thoại di động của mình tại chỗ của cô Viên.
Lần này cũng như cũ.
Vừa bước vào lớp 4, Hiệu phó Thẩm đã thấy con gái cúi đầu làm bài tập, mà người ngồi bên cạnh cũng rất quen mắt, không phải học sinh ngoan.
Máy dò kim loại quét qua cặp sách của Thẩm Chỉ thì bắt đầu phát ra tiếng báo động.
Hiệu trưởng Thẩm và cô Viên rõ ràng rất ngạc nhiên. Giáo viên phụ trách kiểm tra không biết Thẩm Chỉ, coi cô như một học sinh bình thường trong lớp 4, nghiêm khắc yêu cầu cô mở cặp sách.
Thẩm Chỉ không nói lời nào mà cũng không có bất kỳ động tác nào để mở cặp sách của mình. Giáo viên kiểm tra thô bạo lấy cặp sách trên bàn ra, định mở khóa kéo nhưng tay bị Hạ Bắc An giữ lại, cậu vốn muốn cất điện thoại của mình vào cặp sách của Thẩm Chỉ để tránh nạn, không nghĩ là gây rắc rối cho Thẩm Chỉ.
"Em muốn làm gì?"
Hạ Bắc An khinh khỉnh khịt mũi, định minh oan cho Thẩm Chỉ, nói rằng cậu ta đã nhét điện thoại vào cặp sách của Thẩm Chỉ.". Còn chưa kịp thú nhận tội lỗi thì bỗng nghe Thẩm Chỉ lên tiếng "Đồ lót có khóa kim loại, cho nên mới có tiếng động."
Thầy giáo nghiêm mặt ở đó, Thẩm Chỉ cầm lấy cặp sách của mình, lấy ra một cái túi đồ lót, bình tĩnh mạnh mẽ nói: "Nếu không tin em, bây giờ có thể mở ra xem."
Không có ai mở ra.
"Xem không ạ?" Thẩm Chỉ nhắc lại, hai mắt mở to. Giáo viên bị khiêu khích đến nỗi anh ta rất muốn mở nó ra.
Hiệu Phó Thẩm vừa ho vừa thúc giục Thẩm Chỉ: "Còn không mau cất vào trong đi."
Cuộc tìm kiếm kết thúc trong bối rối. Hạ Bắc An bởi vì chống đối thầy giáo bị ghi chép lại một lần.
Sau khi tan học, Thẩm Chỉ bình tĩnh trả lại điện thoại di động và tạp chí hàng không cho Hạ Bắc An, không nói một lời thừa thãi.
Tạp chí hàng không cậu đọc bằng tiếng Anh, và Thẩm Chỉ không hỏi cậu có thể hiểu không. Nhưng cô ấy nghĩ Hạ Bắc An có thể hiểu một chút vì cậu đã xem nó trong giờ học.
Thái độ của Thẩm Chỉ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hạ Bắc An, lần ây bảo cô bôi một ít thuốc thì xấu hổ, nhưng lúc nãy cô lại đặt nội y lên bàn cho một nhóm người xem.
"Thẩm Chỉ, rất trượng nghĩa. Sau này có việc gì cần giúp cậu cứ nói nhé."
"Không cần thiết."
Chính Hiệu phó Thẩm là người tức giận nhất với sự việc này, con gái ông thực sự đã ngồi cạnh con trai của Hạ Lão Tam.
Bữa tối lại là một cuộc thẩm vấn như thường lệ.
"Mối quan hệ giữa con và Hạ Bắc An là gì? Tại sao nó lại xen vào việc kiểm tra cặp sách của con?"
"Con không biết."
"Con không biết? Sao con lại qua lớp 4 lại ngồi cùng nó? Phải giải thích cho ba."
Thẩm Chỉ để đũa xuống, cười lạnh nói: "Giải thích cái gì? Việc ngồi với cậu ta hoàn toàn là tình cờ. Ba cho rằng đó là cái gì?"
Hiệu Phó Thẩm rất có khí thế, nhưng khi bị con gái hỏi, ông không biết phải nói gì.
Một lúc sau, ông nói: "Ngày mai ba sẽ đi nói với giáo viên chủ nhiệm của con là con muốn đổi vị trí. Cành trên không thẳng cành dưới cong, ba thấy Hạ Bắc An còn không có tiền đồ hơn cha nó nữa".
Đến 11 giờ tối, trước sự thúc giục của chồng, bà Dương kết thúc cuộc gọi với con gái lớn.
"Sao ngày nào cũng nói điện thoại mà vẫn có nhiều chuyện muốn nói như vậy? Còn giao tiếp với đứa con thứ hai. Ở tuổi của con bé, tôi làm cha có nhiều chuyện không tiện nói."
"Tính cách của con bé như thế thì ai có thể nói được mười câu với nó? Đừng lo lắng, tôi nghĩ nó so với Thẩm Vân quyết đoán hơn nhiều, không có vấn đề gì đâu."
"Bà với con lớn chênh lệch quá rõ ràng, Thẩm Chỉ cũng không phải khúc gỗ, không thể không cảm giác được. Bà để tâm tới con bé một chút."
"Làm sao có thể quan tâm? Đứa nhỏ này tính tình lạnh lùng, đối với nó như thế nào thì thái độ cũng như nhau. Sau khi nó lên đại học, đoán chừng chúng ta cũng không thấy bóng dáng nó nữa."
"Lúc trước bà phải nghe lời tôi, để chúng ta nuôi nấng nó luôn thì đâu tới nỗi như thế này?"
"Nghe lời ông? Chúng ta nuôi nó? Ông có cần công việc nữa không? Ban đầu nếu tôi không nghe lời ông thì sao có thể sinh ra oan gia này? Tốn nhiều tâm tư như vậy cũng không được báo đáp bao nhiêu. Lần sau đi thăm Vân Vân đừng có kể về con út nữa, hôm trước Vân Vân hờn trách với tôi là tình cha phải nịnh nọt quá, đứa nào điểm cao thì thích đứa đó. "
Ngày hôm sau, Thẩm Chỉ vẫn không đổi chỗ ngồi, vẫn ngồi cùng bàn với Hạ Bắc An. Hạ Bắc An vẫn đọc tạp chí hàng không trong lớp, bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, cậu không hỏi Thẩm Chỉ bài tập nữa, thỉnh thoảng cũng học làm đề thi nghe nói, hai người cơ bản không nói chuyện nhiều.
Hạ Bắc An và Thẩm Chỉ làm bạn bàn, cũng không thể bình thản muốn làm gì thì làm, vốn vị trí này của cậu là điểm mù trong tầm mắt của giám thị và thầy cô, Thẩm Chỉ vừa đến, các giáo viên đều phải để ý ở đây một hồi lâu, làm cho Hạ Bắc An xem một tạp chí hàng không cũng không thể yên ổn.
Nhưng mà, cho đến lúc quy định ba tuần nghỉ một lần của trường số 4, cậu vẫn ngồi cùng bàn với Thẩm Chỉ, cũng không nói đến chuyện đổi chỗ ngồi.