Thầy Ngô rất có tình người, mỗi lần trong lớp có sự thay đổi người đều phải tổ chức lễ chia tay kéo dài một phút, Thẩm Chỉ đứng trên bục giảng, đeo balo một bên vai, nghe lớp trưởng chia sẻ cảm nghĩ khi chia tay. Cô cảm ơn lòng tốt của mọi người, ôm thùng sách rồi bước sang lớp 4 bên cạnh.
Lớp 4 không bao giờ tổ chức lễ chào mừng, mọi người đến đây đều rất miễn cưỡng, vỗ tay chào đón như càng thêm xấu hổ. Cách phân loại lớp hoàn toàn phá tan cảm giác vinh dự của những người học kém, tên lớp giống như kém cỏi hơn người khác một bậc.
Lúc Thẩm Chỉ bước vào lớp 4, mọi người trong lớp còn nghĩ rằng cô ấy đến đây để chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình. Mặc dù hạng nhất từ dưới đếm lên bất ngờ của Thẩm Chỉ được dán trên bức tường bên ngoài của Lớp 3, nhưng hầu hết học sinh trong Lớp 4 sẽ không xem bảng điểm của lớp 3 kế bên, và lớp kế bên cũng sẽ không xem điểm của lớp 4.
Trước những tràng pháo tay chào mừng, cô Viên thông báo Thẩm Chỉ sẽ tạm thời học ở lớp 4 một thời gian. Cô Viên dạy môn Sinh học, tên là Viên Nam Cầm, biệt hiệu là Cầm buông thả, biệt danh này hoàn toàn do một số học sinh bôi nhọ cô, thật ra cô và sự buông thả không có quan hệ gì, cô rất đoan chính, sau khi ly hôn mười năm trước, cô không tái hôn mà chuyên tâm vào sự nghiệp.
Cô Viên và thầy Ngô, giáo viên chủ nhiệm của lớp 3, nổi tiếng mâu thuẫn với nhau. Cô Viên tin rằng mình chưa bao giờ kém thầy Ngô về trình độ học vấn, kinh nghiệm hay năng lực. Rốt cuộc bây giờ cô lại trở thành cô giáo chủ nhiệm lớp 4, quản một lớp học sinh kém. Đến lúc thi tuyển sinh đại học, cô cũng không thể nhận được tiền thưởng thành tích. Dù cô ấy có dạy học sinh cho giỏi, thì học sinh sẽ được chuyển sang lớp 3 để thi vào đại học, hoàn toàn may váy cưới cho thầy Ngô, nhưng dù vậy Cô Viên cũng không hề buông lỏng yêu cầu của mình, lớp 4 vẫn luôn đứng đầu trong những lớp kém.
Cô Viên thích Thẩm Chỉ, ít nhất là thích hơn thầy Ngô lớp 3. Khi thầy Ngô phàn nàn về Thẩm Chỉ với cô ấy, cô không chỉ thẳng mặt bác bỏ, mà còn đem nguyên văn nói với Thẩm Chỉ, nhưng chuyện xảy ra đã lâu, từ khi thầy Ngô phát hiện ra rằng ông không hợp suy nghĩ với cô Viên, ông không bao giờ nói chuyện với cô về bất cứ điều gì khác ngoài công việc nữa.
Xếp hạng thứ 21 trong lớp 4, Thẩm Chỉ đã có thể chọn chỗ ngồi sau vị trí thứ 20. Cô đã đợi quá lâu, đến lượt mình, Thẩm Chỉ đi thẳng đến hàng ghế cuối kế bên cửa sổ.
Lớp 4 cũng có những học sinh quyết tâm học tập, nếu Thẩm Chỉ không chọn vị trí như vậy mà ngồi những hàng về phía trên, họ sẽ sẵn sàng ngồi cùng bàn với cô. Cho đến khi kết thúc phần chọn chỗ, không có ai ngồi cùng bàn với Thẩm Chỉ.
Sau giờ học tự học, Chuột đi đến chỗ Thẩm Chỉ để nói chuyện với cô: "Sức khỏe đã ổn chưa?"
Thẩm Chỉ lịch sự trả lời một cách lạnh nhạt: "Khỏe rồi, có chuyện gì sao?"
"Cùng cậu thảo luận một chút, cậu có thể đổi chỗ ngồi không?"
"Tại sao?"
"Vị trí này vốn dĩ thuộc về tôi." Điểm của Chuột kém, đến lúc chọn chỗ ngồi, Thẩm Chỉ đã chiếm vị trí của cậu rồi, cậu đã cố ý chọn chỗ ngồi bên cạnh một cô gái để có thể đổi với Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ không hề suy nghĩ mà từ chối: "Xin lỗi, tôi không muốn đổi chỗ với cậu." Vị trí này cạnh cửa sổ, phía sau không có ai, điều quan trọng là không ai ngồi cùng bàn với cô.
Chuột không ngờ Thẩm Chỉ lại thẳng thắn như vậy, cậu ho khan một tiếng, bắt đầu sắp xếp từ ngữ: "Cậu biết người bên cạnh cậu là ai không? Hạ Bắc An! Cậu cũng biết mà, cậu ta không muốn tiến bộ, được ngày nào hay ngày ấy. Cậu ấy tụt lại phía sau còn liên lụy bạn học khác. Ngồi cạnh cậu ảnh hưởng đến việc học của cậu nhiều lắm. Hãy để một mình tôi bị cậu ấy đầu độc thôi. "
Bố mẹ Chuột ở tỉnh khác, mẹ cậu định vào lớp 11 cho cậu chuyển sang trường quốc tế để sau này đi du học, nhưng bố nó không nỡ bỏ cuộc sống tốt ở đây nên đành tống cậu về quê để thi vào đại học. Lần đầu tiên Chuột đến Án Thành đã khiêu khích không ít người. Cậu là một tay đấm giỏi trong các trận đánh nhau, nhưng hai tay khó đánh lại đông người. Nếu không có Hạ Bắc An giúp, cậu ta đã bị người ta xử lý. Kể từ đó, Chuột dính với Hạ Bắc An, Chuột đá bóng cũng giỏi nhưng chơi bóng rổ thì kém xa. Sân đá bóng ở trường số 4 đã đóng cửa, cậu chỉ có thể chơi bóng rổ nhưng quả thực chơi rất tệ. Hôm qua Chuột vào sân thay người, chưa ghi được điểm thì đã ném bóng trúng Thẩm Chỉ.
Trong lời Chuột nói, Hắc Bắc An giống như loài cỏ dại cực độc, bắt được ở đâu thì hại ở đó, đổi chỗ với Thẩm Chỉ như xả thân nuôi sói ăn, Thẩm Chi không chịu nổi sự lắm lời này, cô nhìn chiếc ghế trống bên cạnh và hỏi: "Chỗ này có người sao?"
"Hạ Bắc An đã bị đình chỉ, nhưng chỗ này thuộc về cậu ấy. Nhìn thùng sách dưới chân cậu đi. Đều là sách của cậu ấy." Chuột cúi người, từ dưới tủ sách bên dưới lôi ra một cuốn sách, lật từng trang sách: "Nhìn thấy tên không? Hạ Bắc An. "
"Tại sao cậu ta bị đình chỉ học?" Ngày hôm qua Thẩm Chỉ còn gặp cậu.
Chuột bắt đầu hùng hồn kể lể: "Không phải do cậu sao? Hạ Bắc An đưa cậu đến phòng y tế, quá sốt ruột, đạp hỏng cửa luôn, ai biết cậu ta tiếng xấu vang dội, bác sĩ trường nhìn thoáng qua liền nhận ra cậu ta, lập tức báo với ban Giáo dục Đạo đức, Ban Giáo dục Đạo đức đã quyết định cho Hạ Bắc An đình chỉ học một tuần ".
Thẩm Chỉ ngày hôm qua không để ý đến cánh cửa, cô lại xác nhận: "Cậu ấy đình chỉ học vì lời phàn nàn của bác sĩ trường?"
"Tôi lừa gạt cậu làm gì?"
"Cửa hư hỏng nặng?"
Chuột bắt chước giọng điệu của chủ nhiệm Chu của Ban Giáo dục Đạo đức: "Đây cũng giống như ăn cướp. Cướp 2 đồng không phải cũng là cướp sao? Từ lúc đạp cửa, tính chất sự việc đã được xác định, cho dù cửa không bị vỡ chút nào, ảnh hưởng cũng rất tồi tệ. "
"Cậu ấy không có nói là vì tôi mới đạp cửa sao?"
"Thực tế tội danh đã định, xét động cơ chỉ có thể được giảm bớt hình phạt."
Chuột đã quen với việc hơn thua nhau với Hắc Bắc An, nhưng lọt vào tai Thẩm Chỉ không phải như vậy.
Thẩm Chỉ không thể không nói: "Nghe có vẻ chuyện này hình như không có liên quan gì đến cậu."
"Vốn là không có quan hệ, Chủ nhiệm Chu ánh mắt sáng như tuyết, cậu ấy ấy đã đình chỉ rồi, bây giờ không phải tôi còn đi học bình thường sao?"
Thẩm Chỉ không muốn nói nhảm với cậu nữa: "Hiện tại tôi không muốn đổi chỗ ngồi."
Chuột tuyệt vọng nhìn cô gái ngồi cùng bàn mình, thương lượng lần nữa với Thẩm Chỉ: "Nói đi, cậu muốn điều kiện gì, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng."
"Cậu trở về đi, tôi sẽ suy nghĩ lại."
"Vậy cậu nghĩ nhanh nhé."
Sau khi xong tiết học đầu tiên của buổi chiều, Chuột lại đến chỗ Thẩm Chỉ và hỏi cô nghĩ thế nào rồi.
"Cậu nói với Hạ Bắc An là ngày mai đi học lại."
Nụ cười trên mặt Chuột đông cứng lại: "Nói đùa sao."
"Tôi đến phòng y tế để kiểm tra cửa, không bị hư hại gì. Lúc trưa, tôi và bác sĩ của trường đến Ban Giáo dục Đạo đức để tìm Chủ nhiệm Chu và giải thích tình huống thật sự. Hiện tại hình phạt dành cho Hạ Bắc An đã thay đổi thành bị đình chỉ học trong một ngày."
Thẩm Chỉ đến gặp bác sĩ trường học vào buổi trưa, bác sĩ trường học thường dẫn học sinh đến phòng khám nhỏ bên ngoài trường học, Thẩm Chỉ đã dùng việc này để uy hiếp ông ta phải đến Ban Giáo dục Đạo đức để thay đổi tố cáo của mình.
Sau khi nghe tin đặc biệt vui này, Chuột trông rất khó coi: "Ôi đệt, bà nội của tôi ơi, ai bắt cậu làm vậy chi?"
Chuyện Hạ Bắc An đến lớp vào ngày mai khiến Chuột rất đau đầu.
Câu nói của Chuột khiến Thẩm Chỉ khó hiểu: "Ý cậu là gì?"
"Cậu ấy làm sai thì nên ngẫm nghĩ lại thêm vài ngày nữa. Tôi nghĩ hình phạt đình chỉ học một tuần là đúng. Nên để cậu ta tự mình kiểm điểm. Cậu có thể nói với Chủ nhiệm Chu rằng không cần thay đổi gì hết. "
Làm sao mà cậu dám nói với Hạ Bắc An vì Thẩm Chỉ mới không được nghỉ học nữa.
Chuột ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ ở giữa phòng học, giờ phút này Hạ Bắc An đang ở trên máy bay, đoán chừng đã ra khỏi tỉnh.
Thẩm Chỉ mới chuyển lớp sang, Chuột đã nói chuyện với cô bé không chỉ một lần, Cô Viên thấy điều này rất kỳ lạ.
"Phó Tử Xuyên, mau về chỗ ngồi!"
Đến khi Chuột đem tin việc đình chỉ học bị hủy báo cho Hạ Bắc An, Hạ Bắc An đã đến Quảng Đông. Cậu đang tựa lưng vào chiếc giường trong phòng trọ nhỏ, rút ra một điếu thiếu thuốc lá rẻ tiền, thời điểm triễn lãm hàng không, các khách sạn tăng giá, tiền trong tay cậu miễn cưỡng cũng chỉ có thể ở được phòng trọ trong nội thành.
Ngón tay cái và ngón trỏ trái của anh bị quấn băng gạc, vết đỏ rỉ ra từ băng gạc, khi cậu chuẩn bị đến trạm xe thì bắt gặp một tên trộm đang lấy điện thoại di động của một bác gái, cậu nhắc nhở một tiếng. Trong nháy mắt, ba cặp mắt liền liếc về phía cậu, thoáng thấy tên trộm móc túi có dao, vừa tới trạm dừng, xe chưa ngừng hẳn thì cậu lao ra khỏi cửa xe, chạy vội nhưng cũng bị cắt trúng tay. Hạ Bắc An chạy cũng không tệ, đến khi tên trộm xuống xe tìm cậu tính sổ, cậu đã biến mất.
Khi đến phòng trọ nhỏ đã tìm trước, Hạ Bắc An mới tìm băng gạc từ trong túi ra băng bó đơn giản.
Vì triển lãm hàng không lần này, cậu đã cố tình xin được chứng minh thư của người trưởng thành từ chủ quán Internet, người trong ảnh giống cậu ba phần. Nếu muốn xem triển lãm dành cho khán giả chuyên nghiệp thì phải từ 18 tuổi trở lên.
Làm thủ tục nhận phòng cậu cũng dùng chứng minh thư của người lớn.
Ông chủ còn thậ có trách nhiệm, quan sát từ trên xuống dưới.
Hạ Bắc An bắt đầu than thở: "Chú cũng thấy người trong ảnh này không giống tôi sao? Khi tôi nhìn thấy nó, tôi cũng đã nghĩ như vậy. Tôi có hỏi thợ chụp ảnh lài có thể chụp một tấm khác không. Hắn nói tôi với ảnh giống y hệt rồi, chụp nữa cũng không đẹp."
Tiếng phổ thông của ông chủ không tốt, nên Hạ Bắc An dùng tiếng địa phương vừa học được.
Ông chủ tin lời giải thích, còn đề xuất sau này Hạ Bắc An có thời gian nên chụp lại bức ảnh khác.
"Ông chủ, cho tôi một gói đắt tiền."
"Cái gì?"
Hạ Bắc An dùng tiếng địa phương sứt sẹo nói ra từng từ: "Cho tôi thuốc lá tốt nhất ở đây."
Khi đến phòng, Hạ Bắc An xé vỏ thuốc, lấy một điếu ngậm vào miệng, xoay người tìm bật lửa, đm, cái khách sạn tồi này bật lửa cũng không có.
Cậu đi xuống cầu thang mua một chiếc bật lửa nhựa giá một tệ, châm lửa điếu thuốc mà cậu đã rút ra.
Giường trong phòng bên cạnh rung lên, âm thanh của người phụ nữ không phù hợp với trẻ em. Hạ Bắc An mắng thầm hai tiếng rồi bật TV lên, trên TV đang chiếu "Casablanca".
"Trong vô vàn quán rượu ở mọi thành phố trên khắp thế gian này, cô ấy lại tới đúng chỗ của tôi".(Theo"[Review Phim] Casablanca - Spiderum")
Cậu bật âm thanh TV ở mức tối đa, dồn sức hút hai hơi khói.
Khi Chuột gọi tới, Hạ Bắc An bị sặc khói, liên tục ho khan mấy lần.
Trường số 4 không cho phép sử dụng điện thoại, Chuột ban vốn đã gửi một tin nhắn cho Hạ Bắc An, nhưng thấy chậm trả lời, vì vậy Chuột chỉ có thể lén gọi cho Hạ Bắc An.
"Chú chơi anh hả"
"Không phải em chơi anh, là Thẩm Chỉ chơi anh đó! Lúc em biết chuyện thì đã quá muộn."
"Nếu không phải do miệng của chú, Thẩm Chỉ tự ăn no đi tới Ban Đạo đức hả?"
Nếu như bình thường, Hạ Bắc An sẽ không cứ như vậy mà nhận lỗi. Cũng vì cậu sớm đã mua vé đi Quảng Đông xem triễn lãm hàng không vào hôm nay. Để tiết kiệm tiền đi xem triển lãm, Hạ Bắc An không chỉ mua lại điện thoại second-hand rồi đem đi bán kiếm tiền lời, nghỉ hè cậu cũng đi công trường làm mấy ngày. Cậu còn đang nghĩ cách xin nghỉ thì lý do chính đáng lại dâng tới cửa. Cậu đá cửa phòng y tế, cố ý lấy bảng tên từ trong túi ra đeo vào dưới ánh mắt chằm chằm của bác sĩ trường.
Đúng như dự đoán, bác sĩ của trường đã đến tố cáo cậu vào buổi chiều. Ban Đạo đức đã quyết định đình chỉ học một tuần, chạy đi chạy về xem triển lãm, vừa đủ một tuần, Hạ Bắc An thật là cầu cũng không được.
"Trời đất chứng giám, em không kêu cậu ấy đến Ban đạo đức tìm thầy Chu. Em đoán cậu ấy có ý với anh, anh nói Thẩm Chỉ là ai chứ, nhắm hai mắt thi cũng không đến nỗi rớt xuống lớp 4. Tới lớp 4 còn cố ý ngồi cùng bàn với anh. Người ta chủ động như vậy, anh cũng nên bày tỏ một chút! "
"Biến đi!"
"Anh định làm gì?"
"Đến thì đến rồi, còn có thể làm gì nữa? Trước khi tôi trở về, chú mau mau bảo bà cô này đổi chỗ đi."
"Cậu ấy cũng đã nghe em nói rồi á. Hôm nay em quan sát kỹ càng hơn một chút, thật ra nhan sắc Thẩm Chỉ cũng không tệ. Nếu cậu ấy chủ động tấn công, chi bằng anh cũng mượn dốc xuống lừa. Anh còn chưa được nắm tay con gái, trước tiên tìm cô ấy luyện tập một chút"
"Nếu chú nhìn trúng cậu ấy rồi thì chú có thể tự hành động, đừng cmn nghiện nói với tôi."
Hạ Bắc An ném tàn thuốc xuống đất, dùng sức giẫm mấy cái, lấy gọi điện thoại cho cha, bảo ông xin nghỉ cho mình.
Cậu không muốn để cha mình đến trường, không phải là sợ cha mình không đồng ý.
Sự thật là chỉ cần cậu mở miệng, Hạ Lão Tam không nói hai lời liền lái chiếc Toyota cũ của ông đến trường xin nghỉ, nếu Hạ Bắc An muốn, có lẽ ông còn có thể xin nghỉ cho cậu thêm vài ngày.
Nhưng Hạ Bắc An ta không muốn cha mình đi. Hạ Bắc An không thể chịu nổi cha mình cúi đầu khom lưng trước mặt giáo viên. Ai thấp hơn ai chứ?
Năm thứ sáu Hạ Lão Tam kết hôn, vợ ông mất, sau đó vẫn ở một mình. Ông đối với con trai mình không thể nói lời từ chối, muốn bao nhiêu tiền thì cho bấy nhiêu, không muốn đi học thì ông đã bịa ra lý do để xin nghỉ.
Hạ Lão Tam là một người cha tốt, nhưng công việc của ông làm cho con trai không ngẩng đầu lên nổi, không chỉ trị thận hư mà còn hướng dẫn người ta làm thế nào để sinh con trai và con gái, chuyên gia về ít chuyện Hạ Tam Lộc (chỉ phần thân dưới). Hạ Bắc An lúc nhỏ không ít lần bị cười nhạo vì chuyện này, tệ hại hơn còn trực tiếp công kích cậu không phải con của Hạ Lão Tam, Ngoại hình của cậu và Hạ Lão Tam quả thật quá là không giống nhau. Lúc cậu học lớp bốn đã cao bằng Hạ Lão Tam, mũi miệng cũng không giống nốt, mỗi lần Hạ Lão Tam đến trường họp phụ huynh cho cậu đều sẽ làm một số người tò mò. Lần đầu tiên Chuột nhìn thấy cha của Hạ Bắc An thì ngu người hỏi người này là cha dượng của cậu phải không, Hạ Bắc An liền thẳng tay đấm cậu một cái.
Hạ Bắc An bắt đầu đánh nhau chủ yếu vì bị người khác mắng chửi cha mình. Lúc đó, cậu hy vọng rằng cha mình có thể làm tài xế xe buýt hoặc thu gom rác thải dọc đường, bất kể làm gì cũng tốt hơn so với việc ông mở phòng khám.
Cậu cũng chưa từng nói chuyện này với Hạ Lão Tam, chỉ muốn tương lai kiếm được tiền rồi bảo ông đừng làm nữa.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, câu đầu tiên của Hạ Lão Tam là: "Tại sao con không mang theo thẻ mà ba đưa?"
"Con có đủ tiền dùng, đúng rồi, ba gọi cho cô Viên đi, xin nghỉ cho con."
Hạ Bắc An nói sơ qua về tình hình, đầu dây bên kia đồng ý xin nghỉ cho cậu.
"Một tuần có đủ không? Nếu không đủ thì ba xin nghỉ thêm hai ngày nữa."
"Đủ rồi. Ba gọi cô Viên cứ nói như bình thường, không phải ăn nói khép nép, đừng tập theo tật xấu của bọn họ."
"Ba của con ăn nói khép nép khi nào? Con một mình bên ngoài ngàn vạn lần đừng gây mâu thuẫn với người khác, nhịn được thì cứ nhịn. Mà sao lại có tiếng phụ nữ?"
TV được tắt, âm thanh phòng bên đặc biệt rõ ràng.
Hạ Bắc An trong lòng mắng mấy tiếng, đáp: "Của phòng bên cạnh, ba chú ý sức khỏe hơn nha, cúp máy đây."
Cậu gõ mạnh vào tường mấy cái: "Đệt mợ, chơi mãi chưa xong hả?"