Lang Tiêu đang ngồi ngay ngắn xem thế giới động vật, gương mặt nhỏ căng thẳng, thỉnh thoảng còn gật đầu một cái, vô cùng nghiêm túc nghiên cứu học thuật.
Sói mới là động vật ăn thịt oai phong lẫm liệt, những loài động vật khác hẳn phải sợ mình mới đúng! Nghĩ đến chuyện mình bị một con thỏ bắt nạt mỗi ngày, Lang Tiêu lập chí muốn tìm lại ưu thế sân nhà của mình.
Lang Tiêu bám lấy Đồ Bách lên giường, đè người ra hôn, kĩ thuật hôn vụng về nhưng lại giả bộ ta đây trấn định lão luyện. Đồ Bách cảm thấy đáng yêu muốn chết, ôm lấy cậu cười to.
Lang Tiêu không làm nữa, nhe răng trợn mắt muốn Đồ Bách thấy được sự lợi hại của mình.
Cậu cúi người ngậm lấy phần thịt mềm sau gáy Đồ Bách. Nơi đó như có mùi thơm của cỏ xanh, là mùi hương làm cậu an tâm, rồi lại không nhin được mà dùng sức cắn cắn liếm liếm, giống như gãi ngứa vậy.
Lang Tiêu đang đắc ý vì mình chiếm thế thượng phong thì bị Đồ Bách nhào lên người, đôi mắt vốn dịu dàng bình tĩnh trở nên đen kịt, nhìn đôi môi Đồ Bách đang từ từ đến gần, Lang Tiêu quên béng luôn chuyện muốn đảo khách làm chủ.
Thỏ xấu xa đè Lang Tiêu lên giường, đâm cho cái lỗ nhỏ ướt dầm dề miệng thì hát: “Sói con ngoan ngoãn mở cửa ra nào.”
Đêm đó, thầy Đồ đã dạy cho cậu học sinh ngây ngô biết thế nào là “Thỏ nổi nóng sẽ cắn người”.
Ngoại truyện 2
Đồ Bách mang thai rồi.
Đương nhiên, không phải là kiểu mang thai sinh lý truyền thống, mà là hiện tượng mang thai giả thường xuất hiện trên thỏ.
Lý do là vì mùa xuân đến rồi, cả hai đều không phải kiểu người kiêng khem gì, hứng tình lên là thường xuyên lăn vào nhau. Lang Tiêu bị làm cho xương cốt mềm nhũn, tay quơ loạn sờ tới sờ lui sau lưng Đồ Bách.
Mà sờ một cái là xảy ra chuyện luôn. Bác sĩ nghe nguồn gốc câu chuyện xong thì đẩy mắt kính một cái: “Đây là hiện tượng mang thai giả phổ biến ở thỏ, tiếp theo bạn đời của cậu sẽ cho rằng bản thân tiến vào thời kỳ mang thai, tâm trạng và sinh lý có lẽ sẽ có thay đổi rất lớn. Thời kỳ mang thai giả sẽ dần kết thúc sau một tháng, trong lúc này cậu cần phải quan tâm chăm sóc cho cậu ta thật tốt.”
Lang Tiêu vui vẻ nghĩ, cuối cùng đã tới lúc mình trổ tài rồi, chăm sóc vợ trong thời kỳ mang thai đối với vua thảo nguyên mà nói, chỉ là việc cỏn con.
Ra khỏi bệnh viện cậu vỗ ngực bảo đảm với Đồ Bách: “Yên tâm đi vợ, chồng đây sẽ chăm sóc tốt cho anh.”
Nhưng ngay sau đó cậu đã biết mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Mỗi ngày về nhà là thấy Đồ Bách ngấn lệ, quanh người quây một đống quần áo của Lang Tiêu, đầu cũng chôn trong áo cậu, ngẩng đầu lên chính là đôi mắt thỏ đỏ đỏ sưng sưng, khóc nói sao giờ em mới về anh nhớ em quá.
Lúc thì khóc lúc thì cười, lúc thì khôi phục lại dáng vẻ chín chắn dịu dàng, kỳ lạ nhất là có lần đang ăn cơm lại rớt nước mắt, nói khoai tây bị người ta ăn thật đáng thương. Lang Tiêu luống ca luống cuống phải cởi tạp dề ra đi qua dỗ người.
Buổi tối cũng rất khó đối phó, Đồ Bách trong kỳ mang thai giả tình dục dồi dào phát sợ, ngày nào Lang Tiêu cũng nghi ngờ mình sẽ bị làm chết ở trên giường, chỉ hơi kháng cự chút xíu thôi là Đồ Bách mếu miệng muốn khóc, Lang Tiêu sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại, phối hợp rên rỉ.
Cuối cùng một tháng trôi qua, Đồ Bách không dám nhớ lại khoảng thời gian đó, cảm thấy hình tượng của mình bị hủy hết cả rồi.
Lang Tiêu thậm chí còn bị giày vò đến gầy đi một vòng, ủ rũ cúi đầu: “Em không làm chồng nữa đâu, lông rụng mất hơn nửa rồi, còn tiếp tục thế này sẽ biến thành sói trọc mất.”