Kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia đầu tiên sắp diễn ra, không chỉ học sinh mà cả các cán bộ trong ngành giáo dục và quan chức cấp cao đều theo dõi sát sao không dám lơ là kỳ thi này.
Các học sinh lớp mười hai và thi đại học tự do năm nay được ví như chuột bạch, bởi vì đây là năm đầu tiên gộp hai kỳ thi tốt nghiệp phổ thông và đại học lại làm một, chỉ cần đàn chuột bạch này thành công vượt qua thử thách, chế độ giáo dục thi cử của Việt Nam sẽ chính thức bước sang trang mới.
Chính là vì sự thay đổi này, ngay cả Công Nam cũng không dám buông lỏng việc ôn tập, mặc dù kết quả thi của cậu thế nào đi nữa thì vẫn đều sẽ được tuyển thẳng vào Đại học BK, nhưng mục tiêu cả hai đời của cậu chính là thi đậu đại học với số điểm cao thì sao có thể bỏ qua cho được?
Hơn nữa nếu một tuyển thủ từng ôm ba lần giải nhất các cuộc thi Olympic quốc tế mà không được điểm tuyệt đối đại học, nói ra sẽ bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng cả đời đấy.
Cho nên kỳ thi lần này vừa là thử thách vừa là gánh nặng cho Công Nam, cũng vì nó mà Tết năm nay, cậu chỉ có thể đón ở Việt Nam và lỡ hẹn với bà ngoại.
- Dạ con biết rồi ngoại, ngoại ở bên đó giữ gìn sức khỏe, hè năm nay thi xong nếu có thể con sẽ bay qua thăm ngoại… dạ vâng… dạ, dạ.
Cúp điện thoại của bà Hai xong, Công Nam buồn bã ỉu xìu ngã vào lòng Trường Quân, anh dịu dàng vỗ vai cậu an ủi:
- Đừng buồn, cũng chỉ một dịp Tết không đón cùng ngoại mà thôi, đợi ngoại khỏi bệnh rồi, năm sau chúng ta đón ngoại về nước cùng ăn Tết, lúc đó mới thật sự gọi là gia đình đoàn viên, bởi vì có người nhà của anh, người nhà của em và chúng ta tham dự nữa.
Công Nam cụp mắt không nói gì, Trường Quân biết cậu không vui cũng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của cậu.
Đến tầm cuối tháng sáu, bầu không khí học tập vô cùng căng thẳng vừa qua cũng đến hồi kết thúc, kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia đầu tiên đã đến, Công Nam tạm thời buông việc nghiên cứu xuống chuẩn bị bước vào trường thi.
Ngày thi đầu tiên là môn Toán và Ngoại ngữ, nhìn đề Toán được phát ra, sự tự tin trong lòng Công Nam đạt level max, quá dễ, còn dễ hơn cả đề thi đại học những năm về trước, có lẽ Bộ cảm thấy năm đầu tiên thay đổi hình thức thi sẽ tạo áp lực cho học sinh nên mới nương tay.
Đề này không hề có tính khiêu chiến đối với Công Nam, một trăm tám mươi phút làm bài, cậu chỉ mất chín mươi phút đã giải xong, thầy cô gác thi biết cậu là ai cho nên thấy vậy cũng không lấy làm lạ, mặc dù biết để thiếu niên này trong phòng thi sẽ tăng thêm gánh nặng cho các thí sinh khác, nhưng quy định không thể trái, thầy cô gác thi chỉ đành ngồi nhìn đám thí sinh làm bài trong đau khổ mà thôi, dù sao thì áp lực tạo nên kim cương, biết đâu chừng vì quá tức giận, một vài người sẽ bộc phát sức mạnh tìm ẩn thì sao?1
Thời gian làm bài đã hết, Công Nam chỉ thi buổi sáng cho nên định về nhà dưỡng sức luôn, tuy nhiên, khi mới vừa bước ra khỏi cổng, một nhóm phóng viên đã lao tới chĩa micro và máy quay vào mặt cậu.
- Em cảm thấy đề thi toán năm nay thế nào?1
- Em đoán mình sẽ được bao nhiêu điểm? Em có tự tin rằng mình sẽ đạt điểm tối đa hay không?
- Tại sao em lại bỏ qua lời mời tuyển thẳng của Đại học BK mà muốn tham gia kỳ thi tốt nghiệp năm nay vậy.
- Nam ơi em có thể cho bọn chị biết vì nguyên nhân gì em lại không tham gia thi Olympic năm nay không?
…
Hàng trăm các câu hỏi cứ liên tục đổ ập lên đầu Công Nam, hiện tại cậu không muốn giải đáp thắc mắc của bất cứ ai, nhưng trong tình thế này, không nói gì là không được, vì vậy Công Nam nhìn thẳng vào ống quay, trả lời qua loa:
- Đề năm nay tương đối ổn, em nghĩ rất nhiều bạn sẽ đạt tối đa môn này, còn về vấn đề bỏ thi Olympic hay lời mời tuyển thẳng của BK, thầy cô của em đã giải thích rõ rồi, em không có gì để bổ sung thêm cả.
Nói xong, Công Nam nhanh chóng đi ra xe của mình và chui vào trong xe, tài xế nhanh chóng lái đi, nhưng được một đoạn, cậu phát hiện có người bám theo sau xe.
- Chết tiệt, đám phóng viên này đói tin đến mức này sao, mình có phải ca sĩ diễn viên đâu.
Công Nam lẩm bẩm trong miệng, sau đó cậu nói với Andrew đang lái xe ở phía trước:
- Anh cắt đuôi họ đi, không biết mấy người này có ý đồ gì, tốt nhất đừng để họ biết chỗ ở của tôi.
- Cậu yên tâm, tôi sẽ không để họ bám theo.
Nói xong, Andrew đánh lái vào con đường nhỏ, lại rẻ qua vài con đường, không bao lâu đã không còn thấy đám người bám theo ở đâu nữa, lúc này Công Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
[Ký chủ, có người tung tin thất thiệt về cậu lên trên mạng.]
Công Nam cau mày hỏi:
- Tin gì?
[Ký chủ lên mạng xem đi, họ nói cậu thấy sang bắt quàng làm họ bỏ rơi bà ngoại già để leo cao làm con nuôi nhà giàu, hơn nữa còn đặt nghi ngờ cậu đồng tính và đang được đại gia bao nuôi, có cả hình chụp cậu đứng đối diện với ông Quân, nhưng do bức ảnh đã được làm mờ cho nên tạo ra hiệu ứng trông có vẻ rất mờ ám, giống như hai người đang hôn nhau vậy.]
- Để tôi xem.
Công Nam mở điện thoại lên, chưa kịp lên mạng xem thì Trường Quân đã gọi tới:
- Nam à, tạm thời em đừng xem tin tức trên mạng, tập trung ôn tập thi cử, chuyện khác anh sẽ giải quyết cho em.
Công Nam suy nghĩ một lúc, không biết thế nào cũng gật đầu đồng ý, cậu nói:
- Được, em không xem.
Trường Quân lại dặn dò cậu đôi điều rồi cúp máy, Công Nam cũng thật sự cất điện thoại đi, không lên mạng xem tin tức nữa.
[Ký chủ không xem người ta viết gì về mình sao?]
- Không xem, nội dung thì cậu đã cho tôi biết rồi còn gì, anh Quân cũng nói để anh ấy xử lý thì cứ giao cho anh ấy, tôi chỉ thắc mắc một điều, liệu có ai đứng sau vụ này hay không thôi.]
[Ký chủ có nghi ngờ ai không?]
- Có.
Ngoài người đó ra, cậu không nghĩ ra ai sẽ chọn thời điểm này để tung tin về cậu, nếu người nọ biết cậu đang được chính phủ coi trọng và có sự bảo vệ của Trường Quân thì hiển nhiên cũng biết loại tin đồn này không thể tồn tại được lâu, vậy mà vẫn làm.
Gã ta đang muốn cá chết lưới rách với cậu sao?
Tốt lắm, tôi cũng muốn thử xem ai là cá ai là lưới đấy.
Quả nhiên năng lực làm việc của Trường Quân không thể chê vào đâu được, tin đồn lan truyền chưa tới một tiếng đã được gỡ bỏ toàn diện, thời gian này người ta không quá chú tâm hóng phốt của người không hoạt động trong giới giải trí hoặc không có tiếng tăm trên mạng, cho nên chuyện của Công Nam nhanh đến mà cũng nhanh đi, thậm chí có người vì chưa kịp nhìn thấy bài đăng mà bỏ qua luôn.
Tối đến, Công Nam ở nhà ôn bài, Trường Quân trở về đi tắm xong, ôm hôn cậu một lúc lâu rồi mới nói:
- Đã điều tra ra người đứng phía sau tung tin rồi.
Công Nam hỏi:
- Là cô út đúng không?
Trường Quân nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi lại:
- Sao em biết? 001 nói với em à?
Công Nam lắc đầu, đáp:
- Không, em đoán thôi, mặc dù chuyện này không tạo ra sóng gió gì đáng nói, nhưng em nghĩ mục đích của cô út đã đạt được rồi, lúc chiều ông nội và ba có gọi điện cho em.
Công Nam không nói rõ, nhưng Trường Quân đủ thông minh để đoán được hai người đó sẽ hỏi cậu những gì, anh thở dài, ôm chầm lấy cậu mà an ủi:
- Em đừng để trong lòng, kể cả khi chuyện của chúng ta thật sự bị phanh phui, anh cũng sẽ gánh cho em, dù sao anh lớn tuổi như vậy, người ta sẽ cho rằng anh dụ dỗ em.
- Ha ha…
Công Nam không nhịn được mà bật cười, nói:
- Làm gì có chuyện em để anh chịu một mình chứ, chúng ta đều là người trưởng thành, nên chịu trách nhiệm trước việc làm của mình, sau khi thi xong, em và anh sẽ đến nói rõ với ông nội và ba, cả bà ngoại của em nữa.
Trường Quân càng ôm chặt lấy thiếu niên hơn, trong lòng anh thầm biết ơn ông trời kiếp này đã cho anh gặp được cậu, nếu cậu đã không sợ hãi, anh càng không có gì phải đắn đo nữa, chuyện năm xưa, ông nội có quyền biết sự thật, anh không thể để giống như kiếp trước, mãi cho đến lúc nhắm mắt, ông cụ vẫn coi trọng kẻ đã giết con trai và con dâu của mình được.
Cùng lúc này, ở một khu resort tại nước Z xa xôi, Văn Xuân quăng điện thoại sang một bên, đứng lên nói với người theo hầu bên cạnh:
- Chuẩn bị đi, chúng ta về nước nào.