Công Nam không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ thấy sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường cỡ lớn, không gian xung quanh là một căn phòng hiện đại có bàn ghế, lò sưởi nhưng hơi tối tăm.
Đây không phải căn phòng mà cậu từng ở trong biệt thự của bạn Trường Quân, vậy rốt cuộc sau khi cậu ngất đi, anh có tới đón cậu hay không? Nếu anh không tới thì ai là người đưa cậu đi?
Công Nam chống đỡ thân người ngồi dậy, vết thương sau vai đã bớt đau, nhưng khiến tay trái của cậu cứng đờ di chuyển khó khăn.
Công Nam đảo mắt nhìn quanh phòng thì thấy nơi này không có camera giám sát, cửa phòng cũng không khóa, cậu có thể nhìn ra tận ngoài hành lang không một bóng người, đây gần như chỉ là căn phòng bình thường mà thôi.
Có lẽ người đưa cậu đến đây thật sự là Trường Quân hoặc một ai đó không hề có ác ý với cậu.
Lúc này đầu óc của Công Nam mới dần dần lấy lại tỉnh táo, cậu bắt đầu suy ngẫm về sự việc của hôm trước ngày thi đấu.
Mọi thứ nhanh đến mà cũng nhanh đi, dường như mục đích thật sự của bọn người đó đơn giản chỉ là vì muốn đánh cậu một trận và dẫn dụ Trường Quân đến vậy.
Nhưng sau khi anh đến, bọn chúng lại kéo nhau bỏ đi, như thế không hợp lẽ thường một chút nào.
Rốt cuộc đám người này đang có âm mưu gì đây? Âm mưu này nhằm vào cậu hay Trường Quân?
Công Nam giơ tay lên xoa trán, nếu cho cậu một đề toán, chỉ trong mười phút cậu vẫn có thể giải ra, nhưng những thứ như âm mưu dương mưu này, não cậu không tải được.
Mặc kệ, trước đi tìm Trường Quân cái đã, anh giỏi như vậy, chắc chắn đã điều tra ra chuyện gì đó rồi.
Nghĩ tới đây, Công Nam mở chăn ra chuẩn bị bước xuống giường.
Leng keng.1
Một tiếng kim loại va vào nhau vang lên, đồng thời cùng lúc này Công Nam cũng cảm nhận được cổ chân của mình bị thứ gì đó ghì lại.
Cậu lập tức ngồi bật dậy xem thử thì thấy một chiếc khóa lấp lánh ánh bạc đính đầy các loại đá đủ màu sắc đang nằm chễm chệ trên cổ chân của cậu cộng thêm một chiếc dây xích màu vàng nối liền từ cái khóa đến thành giường, trông cứ như hiện trường làm chuyện bậy bạ vậy.1
Cái quái gì thế này?
Công Nam cố gắng giật chân mình ra nhưng không được, sau đó cậu dùng mọi cách để cắt đứt dây xích nhìn có vẻ mỏng manh kia, tuy nhiên lại không hề có tác dụng.
Lúc này đây, Công Nam mới hiểu ra, người đưa mình tới đây không hề có ý tốt, sở dĩ không thèm khóa cửa và lắp camera giám sát là bởi vì đã dùng mấy thứ kịch cỡm này nhốt cậu lại rồi.
Nhìn cái khóa chân đính đầy hạt cườm hoa hòe kia, Công Nam càng thêm tức giận, bọn người này dám dùng cách thức kinh tởm như vậy để đối xử với cậu, chúng định xem cậu như món hàng mua vui sao?1
Công Nam dùng hết sức bình sinh giật mạnh chân lại, tiếng leng keng vang lên, cổ chân của cậu bị hằn một đường đỏ ửng rớm máu, nhưng sợi dây xích và cái khóa chân kia lại không hề hấn gì.
Một cảm giác sợ hãi nhanh chóng bao trùm lấy trí óc của Công Nam, hoàn cảnh trước mắt khiến cậu trở về những ngày tháng bị nhốt vào trong căn phòng tối tăm không nghe thấy bất cứ âm thanh gì kia.
Bọn chúng không đánh đập không xúc phạm gì đến thân thể của cậu, nhưng sự tra tấn về tâm lý khi cứ sống mà không biết được bản thân có thật sự tồn tại hay không kia khiến cậu gần như phát điên.
Mỗi một ngày trôi qua, sự tỉnh táo trong đầu cậu lại như bị rút lấy một ít, chậm rãi không còn gì cả.
Mãi cho đến khi sống lại ở kiếp này, cậu vẫn không biết được kiếp trước mình đã chết như thế nào, tại sao lại chết, hoàn toàn không nhớ gì hết.
- A!!!
Công Nam ôm đầu hét lớn một tiếng, sau đó siết chặt nắm đấm rồi nện mạnh xuống cái khóa ở cổ chân của mình, ngay lập tức những hạt cườm lòe loẹt kia văng ra, rơi tung tóe khắp giường và sàn nhà.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bước từ ngoài cửa vào, thấy cậu ôm đầu lập tức bước nhanh tới ôm lấy cậu, nhẹ giọng hỏi:
- Em làm sao vậy Nam? Vẫn còn đau à?
Giọng nói này quen quá, giống hệt giọng của anh Quân.
Anh Quân tới cứu cậu sao?
Công Nam ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu chính là gương mặt lo lắng của Trường Quân.
- Hu hu anh đến rồi, bọn chúng bắt nhốt em ở đây, còn dùng khóa trói chân em lại, em sợ quá.
Công Nam nhảy bổ tới ôm chầm lấy Trường Quân mà gào khóc, vừa khóc cậu vừa vùi mặt vào vai áo của anh khiến nước mắt nước mũi đều dính đầy trên đó.
Ban đầu Trường Quân hơi bất ngờ vì hành động này của cậu, anh không nghĩ thiếu niên lại sợ hãi đến mức này, hình như anh chỉ khóa chân cậu lại thôi chứ đâu có làm gì?
Hơn nữa cái khóa này anh đã dặn dò tỉ mỉ lúc chế tạo, xung quanh còn đính đầy đá quý, lại dùng vàng nguyên chất để làm dây xích, từ mức độ xa hoa của bộ khóa, làm sao cậu có thể cho rằng mình đang bị kẻ xấu bắt cóc chứ?1
Trường Quân vỗ vào lưng của cậu, nói khẽ:
- Đừng sợ, đây là nhà của anh.
Trường Quân vừa dứt câu, Công Nam đã ngồi thẳng dậy, trợn to mắt nhìn anh, dùng giọng điệu khó tin hỏi:
- Đây là nhà của anh? Vậy tại sao chân em lại bị khóa?
Trường Quân mỉm cười xoa đầu cậu, rồi đáp:
- Để em không chạy lung tung được nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
Công Nam chu môi bất mãn, nhưng lại không tức giận, trong lòng chỉ cảm thấy an tâm, Trường Quân tuyệt đối sẽ không hại cậu, nếu vậy anh muốn làm gì cũng được, dù sao cơ thể của cậu đã được định sẵn sẽ giao cho anh rồi.
Thế nhưng cậu vẫn không vui, bèn lẩm bẩm:
- Làm vậy chỉ tốn công vô ích thôi, em cũng thi xong rồi, còn có thể đi đâu được nữa chứ? Hơn nữa anh trói thì trói, cần gì đính đá đính hạt trang trí lên cái khóa, rồi còn mạ vàng dây xích nữa chứ, trông lòe loẹt quá trời.
Nghe Công Nam lẩm bẩm xong, khóe miệng của Trường Quân lập tức giật nhẹ mấy cái, sau một hồi chết lặng, anh mới hít một hơi thật sâu, nói:
- Những viên đá đính trên cái khóa đều là đá quý đấy, như viên màu đỏ này chính là hồng ngọc, viên màu xanh là ngọc lục bảo, những viên màu trắng nhỏ này là kim cương, còn sợi dây xích kia làm từ vàng rồng nguyên chất đấy.1
Công Nam càng nghe bên tai càng ù ù, miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng gà, cho đến khi Trường Quân nói xong, cậu vẫn giữ nguyên tư thế trời trồng kia.
Trường Quân nhìn dáng vẻ này của cậu thì cảm thấy buồn cười không thôi, cơn tức giận vì hôm qua cậu dám tự ý trốn đi thi cũng vơi hơn phân nửa.
Nhưng dù vậy, lần này anh cũng sẽ không nhượng bộ, chiều chuộng mãi rồi thằng nhóc này chẳng coi lời anh nói ra gì cả.
- Anh mặc kệ em viện lý do gì, trong thời gian này ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương cho anh, nếu không… anh không chỉ trói em trên giường đâu.
Trường Quân nói xong Công Nam vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ngây người, anh bất lực đưa tay véo nhẹ vào gò má của cậu một cái.
Ngay lập tức, ngón tay lạnh lẽo của anh khiến cậu rùng mình, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, cậu bỗng lao nhanh xuống giường, ngặt nỗi bị cái khóa kéo chân lại, thành ra hiện giờ cả cơ thể của cậu bị treo lơ lửng giữa thành giường và nền gạch, nhưng hai tay thì vẫn quơ quào như đang tìm thứ gì đó dưới đất.
Trường Quân kéo cậu nằm trở lại giường, cau mày nghiêm mặt nói:
- Cẩn thận đụng phải vết thương bây giờ, em không nghe anh vừa nói gì sao? Định bỏ chạy lần nữa hả?
Công Nam nhăn mặt tặc lưỡi đáp:
- Không phải, anh mau giúp em nhặt mấy viên đá quý và kim cương dưới đất lên đi, lúc nãy em vùng vẫy quá mạnh nó văng tung tóe cả rồi, trời ạ, là đá quý và kim cương đấy, sao em lại có thể coi nó là hạt cườm mà quăng đi như vậy chứ? Tổn thọ, em nhất định sẽ bị tổn thọ, tiền nó tự mọc chân chạy rồi kìa anh ơi.1
Trường Quân nghe cậu nói vậy cổ họng đột nhiên nghẹn lại, sao mạch não của thằng nhóc này lại không bình thường như thế chứ?
Bị anh bắt nhốt nhưng không tức giận, không làm loạn, ngoài miệng anh nói là trừng phạt, nhưng trông cậu có vẻ khá hưởng thụ đấy.
Trường Quân thở ra một hơi, sau đó cúi người nhặt đá quý và kim cương bị rơi trên sàn lên rồi đưa cho cậu.
Nhìn một đống lớn đá quý trên tay, hai mắt của Công Nam phát sáng như đèn pha công suất lớn với hiệu suất phát quang là 130lm/w vậy, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm khó ở của Trường Quân.
- Chắc em đói rồi, anh mang chút gì đó cho em ăn. - Trường Quân tiến tới xoa đầu cậu, sau đó xoa tới lỗ tai rồi đến cái cằm của thiếu niên.
Công Nam ngoan ngoãn gật đầu, Trường Quân xoay người đi ra ngoài, nhưng vừa bước tới cửa, cậu đã nói vọng ra thêm một câu:
- Lúc nãy anh nói không chỉ trói em trên giường là ý gì vậy? Em có thể thử không?1
Trường Quân: …1
Anh xin thề anh tuyệt đối nghe ra giọng điệu hào hứng trong lời cậu nói, đây hoàn toàn không phải thái độ của một người bị nhốt nên có, ngược lại có vẻ anh mới chính là người bị làm khó.
Rốt cuộc anh đã làm sai ở bước nào vậy?1