*Lấy ý từ câu "你有张良计, 我有过墙梯", nghĩa đại khái là "ngươi có mưu kế lợi hại, ta cũng có phương án ứng đối." Trương Lương kế ở đây chỉ những mưu kế của Trương Lương, một mưu sĩ nổi danh của Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Edit: MinnieKemi
Thời gian trôi qua từng khắc theo tiếng nhỏ nước tong tong trong đồng hồ nước, vừa mới uống xong ly trà mùi vị không ra gì của Ngự sử đài, Luyện Hội đã dọn ngay tách ấm, rõ ràng là đang đuổi khách trá hình đây mà.
Hắn không nói một câu dư thừa nào, ánh mắt tính toán sâu xa, thoạt nhìn giống Hứa Tắc như đúc. Lẽ nào những người xuất thân từ gia đình bình thường ra làm quan đều có biệt tài điềm tĩnh tính toán như thế này sao?
Vương Phu Nam nói tiếp chủ đề khi nãy: "Biết hay không biết cách bảo vệ mình với Hứa Tắc có gì khác nhau? Một tiểu quan lưu nội nho nhỏ, chẳng qua cũng chỉ để sai đâu đánh đó, dù cho có muốn tự vệ cũng khó mà tránh khỏi liên quan?"
Chẳng biết Luyện Hội nghĩ gì mà lại bật cười, chồng hai tách trà đã cạn lên nhau, dưới đáy tách còn sót một ít bã trà, hắn xách chiếc ấm đồng rót nước tráng qua, bã trà xoay tròn, cuối cùng tráng thêm một lần nước nữa để rửa sạch cặn bẩn.
Trà đã không thể uống được nữa, hắn còn phí công làm những việc này, hắn khẽ nhíu mày: "Huynh nói vậy có nghĩa là Hứa Tắc có biết tự bảo vệ mình hay không cũng không có gì khác biệt, vậy thì cứ chờ xem vận may của hắn thôi, huynh có gấp gáp cũng không giúp được gì."
Nói rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm.
Hơi nước vấn vít trong tách trà, hương thơm còn phảng phất, Vương Phu Nam ngồi đối diện không nói thêm gì nữa, lúc đứng lên chỉ hỏi một câu: "Huynh rất hiểu Hứa Tắc?"
"Chưa tới mức đó."
"Vậy tốt nhất là nên cách xa cậu ta ra, những người có tác phong quá giống nhau ở cạnh nhau thường dễ cấu kết làm bậy lắm." Vương Phu Nam nói thẳng câu này rồi cúi người cầm roi ngựa đặt trên bàn, từ trên nhìn xuống Luyện Hội: "Cáo từ."
Không đợi Luyện Hội đứng dậy đưa tiễn, Vương Phu Nam đã rời khỏi đó.
Con ngựa của Vương Phu Nam hí lên một tiếng, kinh động đến mấy con dơi đang treo mình dưới hành lang trong Ngự sử đài ngủ đông bay loạn xạ, rít lên những chói tai, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lính lại trong gian phòng nhỏ bên hông vừa nhâm nhi đậu rang vừa phàn nàn mùa đông âm u lạnh lẽo ở Đài viện [1] . Đang nhai rộp rộp say sưa, ngoài cửa bỗng có bóng người vụt qua khiến hắn sợ tới nỗi suýt chút nữa đã mắc nghẹn vì nuốt nguyên một hạt đậu xuống bụng, sau khi nhai nuốt hết đậu trong miệng hắn bèn thò đầu ra ngoài nhìn: "Luyện Ngự sử ngài đi đâu vậy?"
"Thôi cúc phòng." [2] Luyện Hội nói xong định đi sau lại quay ngược trở về, nói với vào phòng: "Lần sau nếu lại bị ta bắt được ngươi lén ăn đậu thì ngươi chết chắc đấy."
Dịch thuật: Ngự sử đài đời Đường - Blog Phong Thuy
[1] + [2] Trong Ngự sử đài có 3 viện, gồm Đài viện 台院, Điện viện 殿院, Sát viện 察院, do Thị ngự sử (Tùng lục phẩm trở xuống), Điện trung Thị ngự sử (Tùng thất phẩm trở lên), Giám sát ngự sử (Chính bát phẩm trở lên) đảm nhận chức vụ, hợp xưng là "Tam viện ngự sử" 三院御史. Trong đó Thị ngự sử có 6 người, nắm giữ việc đàn hặc 弹劾 bách quan, thôi cúc ngục tụng 推鞠狱讼, tri công giải tạp sự 知公廨杂事. "Thôi cúc ngục tụng" chính là nơi thẩm vấn bị cáo, ở đây chủ yếu là xử án, tức vụ án mà Hoàng đế đích thân ra lệnh xử lí.
"Vâng vâng, không ăn nữa, không ăn nữa!"
Luyện Hội mang vẻ mặt vô cảm đi về phía phòng thẩm vấn. Lúc này trong phòng thẩm vấn, có một vị Ngự sử và một vị Hứa Tắc đang so găng với nhau.
Chử Ngự sử đã ngoài ba mươi, cũng coi như là một lão làng trong nghề, nhưng khi đối mặt với một người mới hai mươi như Hứa Tắc, cũng không thể chèn ép được nàng.
"Vương Vũ Bình tố cáo ngươi nhận hối lộ, ngươi có gì muốn nói không?"
"Chỉ là lời nói suông, có chứng cứ chứng minh không?"
"Chứng cứ.." Chử Ngự sử nhìn thẳng vào mắt nàng: "Không phải là không có."
"Có thể đưa ra không?"
"Là nhân chứng, tạm thời không tiện ra mặt."
"Là nhân chứng khác ngoài Vương Vũ Bình?"
"Đúng vậy."
"Chỉ là nhân chứng của án này, hay còn có án khác nữa."
Chử Ngự sử hơi bất ngờ với sự nhạy bén của nàng, ngẫm kĩ rồi mới nói: "Có án khác nữa."
"Xin hỏi là vụ án gì?"
"Cũng tố giác giống Vương Vũ Bình."
"Tố cáo hạ quan nhận hối lộ?"
Chử Ngự sử cười nói: "Ngươi còn gì muốn nói không?"
Sống lưng thẳng tắp của Hứa Tắc thoáng thả lỏng, nhưng chớp mắt lại tỏ ra căng thẳng: "Chử Ngự sử nói chuyện không rõ ràng, Hứa mỗ thậm chí còn phải hỏi lại mới có thể hiểu rõ, không biết rốt cục Chử Ngự sử đang thẩm tra ta hay đang bắt ta đoán mò vậy?"
Chử Ngự sử nhìn chằm chằm vào mắt nàng, ánh mắt không hề dao động, nàng đang rất bình tĩnh, hoàn toàn không có biểu hiện lúng túng.
Sự bình thản này ông ta chỉ mới nhìn thấy ở những đại thần từng trải khoác trên mình bộ quan phục đỏ tía, còn Hứa Tắc rõ ràng hắn vẫn chỉ là một quan chức lưu nội nho nhỏ.
"Sổ sách của Bỉ bộ đều qua tay ngươi?"
"Vâng." Hứa Tắc bổ sung: "Nhưng chỉ câu không phán [3]"
[3] Câu quan khác với phán quan. Câu quan là người kiểm tra công văn, Phán quan quyết định có thực hiện hay không.
"Trí nhớ thế nào?"
"Rất tốt."
Chử Ngự sử đang định hỏi thêm, thì nghe tiếng gõ cộc cộc lên cửa. Không nhiều không ít vừa đúng ba tiếng, tiết tấu có trật tự, quả thật giống như ám hiệu. Chử Ngự sử ý tứ nhìn Hứa Tắc, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Sau khi ông ta đi ra ngoài, cửa đóng "cạch" lại, bên trong phòng thẩm vấn chỉ còn mỗi Hứa Tắc cùng với một ngọn đèn dầu nhỏ.
Ánh đèn leo lét, Hứa Tắc đã đói tới mức da bụng dính ra sau lưng, cuối cùng nàng đã có thể thả lỏng cơ thể xoa xoa cái bụng rỗng quặn lên vì đói, im lặng ngồi tính xem đến lúc nào mới được cho ăn cơm.
Ngoài cửa, Chử Ngự sử đã nhận lấy cái lồng cơm của bếp công mà Luyện Hội mang đến. Ông ta mở ra nhìn qua, tìm một cái bàn rồi ngồi xuống ăn. Mùi cơm thơm phức, vì quá đói nên Chử Ngự sử ăn uống không câu nệ, Luyện Hội ngồi đối diện nhìn ông ta ăn cơm.
Luyện Hội hỏi: "Thẩm vấn sao rồi?"
Chử Ngự sử dừng đũa lắc lắc đầu: "Suy nghĩ rõ ràng, không hốt hoảng, rất hiếm thấy."
Trong mắt Luyện Hội hiện lên ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay Luyện Hội.
Chử Ngự sử lại ăn tiếp một miếng cơm, sau đó hỏi: "Tại sao Luyện Ngự sử lại chắc chắn hắn ta trong sạch?"
Luyện Hội hời hợt đáp: "Lấy ví dụ trong vụ án của Vương Vũ Bình, họ Vương là thê đệ, chiếu lý mà nói dù hắn ta không nhận hối lộ nhưng khi xử lý vụ án rất có thể đôi lúc sẽ nương tay, nhưng hắn hoàn toàn không vị tình riêng, đây là bằng chứng tốt nhất. Đương nhiên không phải chỉ có điểm này, tôi đã quan sát hắn rất lâu, người này vô cùng ngay thẳng, còn trong sạch hơn cả trong sạch, vả lại không hề kinh sợ quyền thế, là một chọn lựa không gì thích hợp hơn."
"Nói thì nói như vậy, nhưng.." Chử Ngự sử nheo nheo mắt: "Nếu hắn quả thật trong sạch, Ngự sử đài làm vậy cũng xem là làm việc trái quy tắc rồi?"
"Quy tắc?" Luyện Hội hình như không coi quy tắc ra gì, mỉm cười nói: "Với Ngự sử đài, lúc làm việc dùng chút thủ đoạn có là gì, quan trọng là kết quả, nếu không đã không cần đến dụng cụ tra tấn."
Chử Ngự sử không còn lời gì phản bác: "Lúc nãy thẩm vấn không suông sẻ lắm, chuyện còn lại giao cho Luyện Ngự sử đấy." Nói xong cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Luyện Hội cầm cặp lồng thức ăn khác đi tới bên ngoài phòng thẩm vấn đẩy cửa bước vào. Hứa Tắc vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, đến khi nhìn thấy người vào là Luyện Hội, không khỏi nhíu mày.
Nàng và Luyện Hội vẻn vẹn chỉ gặp mặt vài lần, cũng chưa từng nói chuyện, nhưng vẻ mặt của hắn lại như gặp người quen.
Luyện Hội đi tới ngồi xuống trước mặt nàng, đặt cặp lồng cơm sang một bên, nói: "Ngươi bị đưa tới đây là do có người tố cáo ngươi nhận hối lộ, án này là do Chử Ngự sử tiến hành thẩm vấn, ta không nhúng tay. Kể từ lúc này trở đi, ta cần ngươi giúp Ngự sử đài phá án, đã rõ chưa?"
Hai hàng lông mày của Hứa Tắc nhíu chặt lại, tỏ vẻ chưa hiểu.
"Đừng giả bộ ngớ ngẩn, ta biết trong lòng ngươi hiểu rất rõ."
Đã nói đến vậy, Hứa Tắc cũng không cần che giấu nữa, nàng thẳng thắn thừa nhận: "Dùng vụ án của Vương Vũ Bình kéo ta vào cuộc, tố cáo ta nhận hối lộ, bề ngoài là tống ta vào ngục nhưng mục đích thực sự là muốn ta giúp cho Ngự sử đài phá án?"
"Đúng vậy."
"Vụ án của Vương Vũ Bình thì tính thế nào?"
"Nên tính thế nào thì tính thế đó."
"Vụ án Vương Vũ Bình ta không thẹn với lương tâm, vốn dĩ ta không nhận hối lộ nên không có gì phải đắn đo, còn việc giúp Ngự sử đài phá án nếu ta không muốn thì sao?"
"Không thể." Luyện Hội nói chắc nịch: "Bỉ bộ là một vũng nước đục cần thanh lọc, ngươi cũng không muốn trở thành vật thải bị vứt đi đúng không. Đạo lý bo bo giữ mình người cũng không cần ta phải nhắc nhở, đúng không."
Nói chuyện thẳng thắn như vậy rất tốt, Hứa Tắc lại hỏi: "Vậy tại sao phải nhốt ta ở đây?"
"Trên danh nghĩa ngươi đang bị tố giác vì tội nhận hối lộ, Đài viện đang tiến hành thẩm tra, điều tra sổ sách liên quan của Bỉ bộ."
"Tại sao phải điều tra bí mật? Tại sao không làm một cách quang minh chính đại?"
"Trước đây cũng đã từng công khai điều tra, nhưng bọn chúng hành động rất mau lẹ. Lần này không thể để cho chúng có cơ hội phi tang nhân chứng vật chứng, cho nên mới phải mượn án này để điều tra." Con ngươi trong mắt Luyện Hội co lại: "Đây chỉ là một mặt, mặt khác chúng ta cần ngươi giúp đỡ kiểm tra. Sổ sách đều qua tay ngươi, dù "phán" không nằm trong chức trách của ngươi nhưng nếu trong đó có chỗ nào không thỏa đáng bất hợp pháp, chắc chắn ngươi có thể nhận ra."
"Sổ sách Bỉ bộ có rất nhiều, ta cần có thời gian."
"Không có nhiều thời gian lắm đâu, ta không cần tất cả, chỉ cần chứng cứ đầy đủ là có thể thu tay."
"Bao giờ thì bắt đầu?"
Luyện Hội bỗng chuyển cái lồng cơm ra trước mắt Hứa Tắc: "Bây giờ chuyện ngươi phải làm là ăn cơm và ngủ một giấc, giờ thìn hai khắc sẽ có người gọi ngươi dậy."
"Ngủ ở đâu?"
"Ở đây."
Hắn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nói xong thì đứng dậy định đi ra ngoài.
Hứa Tắc lại gọi hắn lại, không quên đòi điều kiện: "Sau khi việc này kết thúc, vụ án của ta sẽ kết thúc như thế nào đây?"
"Rất đơn giản." Luyện Hội đứng trên cao, nhìn thẳng vào mái tóc hoa râm của nàng: "Án hối lộ sau khi tra xét thấy không có thật thì ngươi có thể trong sạch rời khỏi Đài viện, nói không chừng ngươi còn được lợi vì chuyện này đấy. Theo ta được biết, ngươi vừa mới tham gia kì thuyên tuyển đúng không?"
"Đúng vậy." Hứa Tắc thành thật trả lời, nhưng nàng hoàn toàn không tin vào tác phong làm việc của Ngự sử đài, có thể ra ngoài nguyên vẹn là kết quả tốt nhất, còn về chuyện lợi lộc gì đó, chỉ là người si nói mộng. Một khi đã bị tố tội "nhận hối lộ", thì kết quả có trong sạch hay không đều sẽ ảnh hưởng tới kết quả thi tuyển. Nhưng ngoại trừ việc cùng hợp tác với Đài viện ra, nàng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
"Nhắc tới thuyên tuyển, ta nghĩ ngươi còn phải cảm ơn thê huynh của mình đấy."
"Thê huynh?"
"Vương gia Thập thất lang, Vương Phu Nam." Luyện Hội nói ra tên ân nhân với giọng đều đều, dường như chuyện này không liên quan tới phần ân tình ngày xưa.
Làm chuyện tốt thì nên cho người ta biết không phải sao?
Vì vậy hắn nói với Hứa Tắc một cách rành mạch: "Nếu như không có anh ta đứng ra can thiệp, ngươi có thể đã phải kết thúc buổi thi trước thời gian và bị Kim Ngô vệ đưa đi. Cho nên ngươi hẳn là nên cảm ơn anh ta đã giúp ngươi có thể hoàn thành bài thi, nếu không đến một cơ hội ngươi cũng không có đâu."
Hứa Tắc chợt nhớ tới lúc bước ra khỏi trường thi, Vương Phu Nam nắm tay kéo nàng đi.
Thì ra là thế.
Thì ra hắn đã đến trường thi từ sớm.
Nhớ tới chuyện mình và hắn cũng không có giao tình gì, hắn cần gì phải nhiệt tình như vậy? Chẳng lẽ vì từng kê chân cùng ngủ à? Nếu đúng là vậy thì thật là ngây thơ quá.
Luyện Hội nhìn thấy nét cười hiện lên trên mặt Hứa Tắc, hắn im lặng xoay người ra ngoài.
Trong phòng, Hứa Tắc bụng đói sùng sục, nàng cũng mở cặp lồng cơm ra, thầm khen ngợi các món ăn của nhà bếp Ngự sử đài, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.