"Ê Thu Hàn, nhìn nhìn, lại có em gái xinh đẹp đến tìm mày. Xinh chưa kìa?" - Bên tai thiếu niên vang lên tiếng trêu chọc.
"Nhạt nhẽo." - Thẩm Thu Hàn không để ý đến người trước mặt, cánh tay trắng nõn tì lên bàn, bàn tay thon dài cầm bút chì vẽ vài nét trên trang giấy, không thèm nhìn người bên ngoài lấy một lần.
Thẩm Thu Hàn lên lớp 9, sau khi thi có nhiều thời đến phòng luyện vẽ. Hắn càng lớn càng xinh đẹp, đứa nhỏ bé xíu trắng trẻo lúc trước giờ biến thành chàng thiếu niên răng trắng môi hồng, dáng người cao ráo mảnh mai, trên gương mặt tinh xảo chưa trưởng thành thường hiện lên vẻ lạnh nhạt, càng khiến người ta muốn nhìn ngắm thật lâu.
"Ầy, đừng như thế mà. Em gái xinh đẹp lần trước mày cũng không thuận mắt, thế rốt cuộc mày thích kiểu gì? Cái mặt suốt ngày như đưa đám thế kia thì Alpha nào thèm."
Người đang cằn nhằn này là Lâm Khải Triết, có thể coi là bạn tốt của Thẩm Thu Hàn. Cậu là công tử bột nổi tiếng trong lớp, mặt mày kiêu căng ngạo mạn, vừa nhìn là biết tiểu thiếu gia nhà giàu được chiều chuộng.
Hai người đều là thiếu niên mi mục như hoạ, được cả trường yêu thích. Có lẽ bởi vì họ quá xinh đẹp nên thường bị nhận định là sẽ phân hoá thành Omega.
Người bình thường phân hoá vào năm mười sáu tuổi, trước đó sẽ có dấu hiệu cho biết người đó thuộc giới nào. Nhưng Thẩm Thu Hàn thì không, nên Thẩm Thủy Yên rất lo lắng hắn bị người ta bắt nạt.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thu Hàn không kìm lòng được cong khóe miệng.
"Mày lườm tao làm gì, mày không thích em kia thật à? Tao thấy em này được đấy, ra tay nhé?"
Lúc trước, hai người trở thành bạn bè bởi vì Lâm Khải Triết thích một cô gái, mà cô gái này không có hứng thú với cậu, cô thích kiểu người cấm dục cao lãnh như Thẩm Thu Hàn. Cô gái bị hắn từ chối, đau khổ khóc lóc tìm người an ủi, Lâm Khải Triết nhân cơ hội nhảy vào. Sau chuyện này, cậu vô cùng cảm kích tên mặt đen học giỏi Thẩm Thu Hàn, mặc dù cậu và cô gái kia quen nhau không được bao lâu đã chia tay, nhưng vẫn thuận miệng gọi Thẩm Thu Hàn một tiếng 'anh em'.
Thấy trời sắp tối, Thẩm Thu Hàn dọn dẹp đồ rời hỏi phòng vẽ, nói vài câu khiến cô gái bên ngoài đỏ mặt nức nở, sau đó nhanh chân về nhà.
"Ê, đợi tao tí! Mày đi nhanh thế làm gì, cứ như nhà mày giấu mỹ nhân gì ấy." - Lâm Khải Triết an ủi cô gái kia vài câu rồi cũng đuổi theo hắn.
Thiếu niên sững sờ ngẩn ra, không phủ nhận, hắn bước chậm lại chờ Lâm Khải Triết, sau đó nở một nụ cười ấm áp như gió mùa xuân: "Mày có nhớ ngày mai bắt đầu nghỉ hè không?"
"Ba tao về rồi." - Trong giọng thiếu niên không giấu nổi niềm vui sướng. Nếu người trong trường nghe thấy lời này, nhìn thấy vẻ mặt này, e là sẽ xiêu lòng trước chàng thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn.
Về tới nhà, nghe tiếng động trong phòng bếp, Thẩm Thu Hàn đặt cặp sách xuống ghế, ánh mắt bị người trong bếp thu hút.
Ba nuôi hắn đang đứng trước bếp, bàn tay cầm xẻng cơm đảo đồ ăn. Sau giờ làm, người đàn ông này thường mặc quần áo đơn giản ở nhà, đeo tạp dề, bớt đi vẻ phong độ của người trí thức nhưng lại tăng thêm mấy phần êm dịu khiến người ta an tâm.
Thẩm Thủy Yên mặc áo T shirt bình thường, phần eo bị dây tạp dề ghìm lại hiện ra vòng eo nhỏ tinh tế, ánh mắt Thẩm Thu Hàn lướt xuống phần mông hơi cong, con ngươi dường như đậm hơn một chút.
Dưới quần đùi là hai cẳng chân trơn bóng thẳng tắp, phần cơ bắp không hiện rõ như những người đàn ông khác mà có vẻ mềm mại mảnh mai.
Mắt cá chân của Thẩm Thủy Yên cũng nhỏ hơn người khác, có lẽ do không phải làm việc nặng nhọc. Nơi đó da dẻ trắng nhẵn nhụi, mong manh bao bọc lấy khung xương. Hai đường gân rõ ràng kéo tới gót chân. Bàn chân anh đẹp đến mức khiến người ta muốn nâng niu thưởng thức trong lòng bàn tay, vừa cảm nhận nó khẽ run rẩy, vừa liếm láp hai bên xương nhô ra, nhẹ nhàng gặm cắn lớp thịt mềm.
Thẩm Thủy Yên bưng đĩa thức ăn đặt lên bàn, không để ý đến vẻ mặt khác lạ của con trai nuôi.
"Mau đi rửa tay rồi ăn cơm."
Thịt bò hầm cà chua thơm nức mũi, bên cạnh là măng tây xào nấm xanh biếc đẹp mắt, còn có một bát canh sườn nấu bí đao nóng hôi hổi. Thẩm Thủy Yên một mình nuôi con, kỹ năng nấu nướng ngày càng tiến bộ, mỗi ngày đổi một thực đơn mới bồi bổ đứa nhỏ.
Thẩm Thủy Yên nhìn đứa con càng lớn càng xinh đẹp, cảm thấy cuộc sống này vô cùng tươi đẹp, suy nghĩ dần bay xa.
Hôm nay có giáo viên nữ dạy Tiếng Anh mới chuyển tới, tên Phương Nam. Cô rất xinh đẹp, tính tình hoạt bát đáng yêu, ngày đầu tiên đi làm đã làm quen với tất cả giáo viên trong trường, mà người đầu tiên cô chào hỏi chính là Thẩm Thủy Yên. Hơn nữa, nghe nói cô vẫn còn độc thân, là Beta, điều này khiến trái tim của một người cha đơn thân nhảy lên một nhịp.
Ánh mắt dán lên người con trai trước mặt, anh cân nhắc một chút, thử dò xét hỏi:
"Tiểu Hàn à, con muốn có mẹ không?"
Thẩm Thu Hàn như bị một cú sốc ập vào đầu, hắn dừng động tác. Đặt đũa xuống, hít một hơi thật sâu, hắn cố gắng khiến mình như không có chuyện gì: "Tại sao ba ba lại hỏi chuyện này."
"Ba chỉ hỏi một chút thôi, con đừng nghĩ nhiều, ba sợ con không có mẹ bên cạnh nên tủi thân." - Anh hơi ấp úng trả lời, nghe là biết anh đang cố tìm lý do để giải thích.
"Không biết." - Thẩm Thu Hàn nhắm mắt lại, cố gắng đè sự lo lắng trong lòng xuống, nhìn một bàn đồ ăn ngon mà hắn không còn khẩu vị gì hết: "Con thấy như bây giờ rất tốt."
Dứt lời, hắn không để ý tới sắc mặt của người đối diện, trực tiếp đứng lên về phòng.
Thực ra, hắn đang có dự cảm không tốt đẹp.
Hắn rất sợ mình sẽ nói ra điều gì đó kinh thiên động địa trước mặt ba mình.
Có thứ gì đó, không giống xưa nữa