Lưu Trạch Nguyên để nữa người trên của cô nằm dài xuống giường chân thì chạm đất tạo thành góc 90° trên ga nệm là một mảng ướt nhem rộng lớn. Tiếng rêи ɾỉ nỉ non của cô gái dưới thân hoà vào tiếng bạch bạch bạch của thân thể càng làm anh hưng phấn hơn. Ngày trước anh dùng cả hơi thở để yêu cô bây giờ anh dùng cả thân thể để "yêu" cô.
- A...hưʍ...sướng không, tiểu Ngân Hy
Vừa hỏi anh ta vừa vỗ lên mông căn mẩy của cô chát chát.
- A...a...a...thật sướng...ưʍ...á...á...
- Rất ngoan
Anh cuối xuống ôm lấy vai cô dậy bên dưới vừa thúc vào vừa di đến cửa sổ lớn. Bây giờ đã là chiều rồi. Anh mở ra một cánh cửa sổ để gió thu lùa vào doạ Bạch Ngân Hy.
- A...áaa...á....a ko... Ko cần.. ra đó
- Ra đây kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.
- Không... Ko muốn .... A...ưʍ...
- Em thật khó chiều...
- A...a.. ưʍ...ra đó sẽ bị người khác...a... Nhìn thấy.... Ko được... Ân
Lưu Trạch Nguyên chỉ hù cô. Anh ko bước nữa anh để tay cô chống lên cửa kính phía sau đưa đẩy càng kịch liệt hơn
- Áaa...chậm...chậm lại... Chậm một chút.... A...ân...ưʍ...ko chịu nổi...Áaaa
Lưu Trạch Nguyên luân động chán chê mới bắn một đạo tinh hoa nóng hổi vào trong người cô rồi xoay người cô lại hôn môi nồng nhiệt ôm cô quay lại giường. Vừa đi ra khoá cửa sổ vừa nói cho cô biết hậu quả.
- Lúc nãy tạo âm thanh quá lớn kinh động đến người khác rồi.
- Anh...hừ...hưʍ...lưu manh...huhu
Bạch Ngân Hy tức giận khóc lên vừa thở hư hư vừa mắng anh ta. Quả thật là kinh động đến người khác. Là Nhất Mộc cậu ta lúc nãy ở ban công phòng kế vách thưởng trà làm việc đột nhiên nghe một tràn âm thanh kíƈɦ ŧìиɦ bên này cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc chui vào trong phòng đóng cửa lại.
Anh đóng cửa kéo rèm rồi đi đến bên giường vuốt mặt người nằm dưới lại hôn xuống. Bạch Ngân Hy trong người bắt đầu nóng ran lên đòi hỏi nhiều hơn nữa. Anh buông cô ra đưa cậu bé còn đang cương cứng đến bên môi cô. Một mùi xạ hương dâng lên, anh ta chọc chọc lên môi cô
- Ngậm nó vào, rồi tôi lại làm em suиɠ sướиɠ.
Anh trầm giọng dụ dỗ, Bạch Ngân Hy khẩn trương hớp lấy một ngụm không khí liền bị anh ta chen cự vật thô nóng vào miệng. Nhét đầy cả khoang miệng cô anh ta giữ chặt đầu đỉnh vào cổ họng cô. Nhìn đôi môi đỏ hồng đang mở căng ngậm lấy anh ta liền có một tia thoả mãn biếи ŧɦái trong lòng, ánh mắt nhuộm màu du͙ƈ vọиɠ. Khàn khàn giọng chỉ dẫn
- Liếm nào... A...hưʍ... Thật giỏi... Cái miệng trên cũng giỏi như vậy...ưʍ...a
Anh ta đưa đẩy một lúc thì rút cự vật ra bắn đầy lên ga giường. Anh bắt hai chân cô thành chữ M rồi tiếp tục thúc cự vật vào người cô gái, hông anh đưa đẩy liên tục ép buộc cô thừa nhận kɦoáı ƈảʍ mà anh mang lại
- Cục cưng... A... Thế nào ...hửm.... Anh thao em có sướng không
- Á...a..a.a..aaa...a...em... ân... sướng...... không chịu nổi....ô...thật lợi hại... ô...ân...
- Cái miệng nhỏ rên thật hay....a...anh thưởng cho em....
Nói xong anh cúi xuống hôn lên môi đã hơi sưng lên của cô, gặm cắn nhau ... Anh chỉ hận không thể hoà tan cô vào trong linh hồn mình.... Buông môi cô ra anh dùng hết sức mạnh thúc đẩy cự long bên dưới khiến cho phần giường gỗ rắn chắc cũng bắt đầu chạm tường nhẹ nhẹ từng tiếng thình thình rơi nho nhỏ. Anh ta luân động như máy đóng cọc đập anh ách vào mông cô gái khiến cô mất lý trí khóc lớn.
- Ô..ô...huhu... Ko chịu...ko chịu nổi... Tha cho em... Ô ô...a...a..ân...
- Tha cho em... Thì ai sẽ tha cho tôi...
- Á...a...a...cứu...chết...sẽ...chết...cứu em
- Không ai cứu được em đâu...
- A....a...a... Sẽ chết...a...Trạch Nguyên...a..a...Nguyên...e chết mất..ân
Lưu Trạch Nguyên thản thốt một cái nhưng lại càng đâm vào mạnh mẽ và nhanh hơn. Anh biết cô đang dục tiên dục tử lời nói ko kiểm soát.
- Gọi anh Nhị thiếu... Mau gọi.. hưm
- Ân...a...a...Nhị thiếu...tha ...xin tha...
- Cùng ra với anh...Aaaaaa...
Nó rồi anh ta càng đưa đẩy nhanh đến mức Bạch Ngân Hy rên cũng ko tròn chữ bắn ra luồng bạch dịch sâu vào trong. Cô thét lên triều xuy dầm dề thân mình giật giật mấy cái rồi xụi lơ trong vòng tay anh. Anh đổ ập xuống người cô nằm nghỉ, rồi ôm cô vào nhà tắm.
Anh mở nước nóng thả cô gái nằm lên người anh ngâm mình trong nước. Rồi trầm giọng đe doạ.
- Sau này đừng mong nghĩ đến cái chết. Nếu em không chết thì sẽ giống hôm nay, còn e chết thì tôi bắt Bạch gia bồi táng theo em. Nghe lời một chút.... tôi còn tha cho Bạch gia.
- Ưmm....
Cô không trả lời chỉ ưm một tiếng xem như hiểu rõ. Bạch gia đối với cô còn quý trọng hơn mạng sống. Ko có Bạch gia cô đã ko sống được đến giờ này. Dù có đánh đổi đến thân tàn ma dại cô cũng sẽ bảo hộ Bạch gia đến hơi thở cuối cùng. Anh ta ko muốn gϊếŧ cô, dù cho bị giam ở đây cả đời thì cô cũng bằng lòng ở, cô phải bảo hộ Bạch gia, bảo hộ Tiểu Hoa Đào bảo hộ 4 người kia. Nếu lỡ nam nhân nhân này là người của Tạ gia hay Lý gia lại còn thâm độc như vậy làm sao bọn họ có thể đối phó được. 3 người kia có gia tộc chống lưng nhưng Lưu Trạch Nguyên thì khác, anh chỉ có gia đình nhỏ đó và cô thôi. Dù trở thành con rối vô tri vô giác cô cũng phải bảo hộ được anh.
Bạch Ngân Hy rơi nước mắt, nghiên người choàng tay ôm nam nhân phía sau nén lại thương tâm, cô muốn tìm một ai đó ôm cô vào lòng giống như bọn họ từng ôm cô dù chỉ là giả dối, dù chỉ để đánh lừa giác quan đánh lừa thân thể đánh lừa trái tim đã mỏi mệt này.
- Tôi có thể ở đây cả đời. Chỉ xin anh một việc...đừng làm hại đến tính mạng của họ
Lưu Trạch Nguyên bất ngờ, anh để mặc cho cô ôm lấy cảm nhận được giọt nước mắt ấm nóng của cô đang rơi trên da thịt, ngực trái anh nhói lên. Nếu vĩnh viễn có thể trầm mê thì tốt, chỉ sợ sau khi biết chuyện cô sẽ ..... Anh nhẹ vòng tay ôm lấy vai cô rồi sực nhớ ra gì đó, lại lấy tay còn lại nắm chặt cằm cô đè ép hôn xuống gặm cắn mãnh liệt. Để cô tựa vào thành bồn anh gác hai chân của cô lên vai rồi đẩy côn th*t vào trong. Hai người rên lên tiếng thoả mãn. Anh bắt đầu chậm rãi nhấm nháp từng tầng từng lớp thịt bên trong mị huyệt đang níu giữ anh lại. Hôn lên cái chân mịn màng, tay bắt lấy hai nhũ thịt vừa kéo vừa xoa nắn.
- A....a...a....không được...thật trướng...
- Đưa tay đây sờ xem bụng em đang nhô lên côn th*t của anh này
Anh bắt lấy một tay cô rờ xuống điểm nhô lên của bụng dưới cảm nhận sự xâm lấn của cự long.
- Ân...thật lớn... Sao...có thể lớn...lớn như vậy ...a...a...a
- Lớn như vậy mới uy no được cái miệng đói khát của em.
- A ...sâu quá...ư...ô...nhanh một chút... A ...như vầy...um ... ko chịu đc
Lưu Trạch Nguyên nghe lời răm rắp bắt đầu đâm vào cuồng loạn đưa cô lên đến cỏi tiên cung. Quậy trong nhà tắm chán chê đến lúc cô ngủ say tùy ý anh kỳ cọ thân thể rồi bế cô ra ngoài đặt xuống giường lớn vừa dc thay ga nệm sạch sẽ. Anh ko mặt đồ lại cho cô, trên người a cũng chỉ tùy ý quấn khăn tắm ngang eo.
Anh mở khoá cửa. Nói với Nạp Lan.
- Không được quay đầu lại. 2 tiếng nữa đi xuống bếp bê đồ ăn tối lên đây.
- Dạ._ Nạp Lan cuối đầu trả lời.
Lưu Trạch Nguyên trở vào phòng ôm cô gái nhỏ chìm vào giấc ngủ say.