“ 10 triệu !! “ Vi giật mình, nhìn chằm chằm vào Mặc Diêu . Dương Dương đang trò chuyện với Tỉnh Bách Niên cũng dừng lại, chăm chú theo dõi . Đột nhiên có người ra giá cao như vậy , người điều khiển phấn khích nói qua con số vừa nhìn thấy. Cuối cùng, tiếng búa lạnh cạch gõ cùng tiếng thông báo lớn vang lên.
“ Đấu giá kết thúc ! Số tiền đấu giá đã vượt qua giá trần ấn định ! Thành giá ! “ Cả hội trường im lặng một lát rồi rào rào tiếng vỗ tay, mà những người vỗ tay lớn nhất là những người ở đội vàng. Vốn dĩ Mặc Diêu ở đội xanh , nhưng chẳng hiểu sao lại chuyển sang đội vàng làm cho Huỳnh Hiểu Minh mừng như vớ được vàng. Chắc hắn là vì vị hôn thê nổi tiếng của anh, Dương Thiên Tú, ở đội vàng. Điều này khiến cho hy vọng giành chiến thắng tại phần đấu giá của Hiểu Minh tăng lên 50% so với ban đầu. Đội vàng thắng chắc rồi, các đội còn lại nghĩ, cũng thầm hâm mộ cũng như là ghen tị với Thiên Tú khi có người hôn phu tuyệt với như thế này. 10 triệu , số tiền này qúa lớn đối với người khác , còn đối với anh , chỉ cần người anh yêu vui , anh sẵn sàng trả một cái giá trên trời cho bất cứ thứ gì. Mặc Diêu mặc bộ vest cắt may cầu kì, ôm sát người tôn lên vóc dáng đáng ngưỡng mộ của anh , bước chân vững trãi lên trước người điều khiển, tiến hành trao đổi. Vi bỗng nhiên thấy người được anh ấy yêu thương thật có phúc, kiếp trước phải tích nhiều đức lắm mới có được người như Mặc Diêu.
Anh cầm chiếc hộp nhung đỏ sẫm , bên trong lót lụa mềm màu vàng kim , ở chính giữa có một chiếc nhẫn bạc , bên trên chạm khắc thành một bông hoa hồng đang nở rộ , các cánh hoa được đính rất nhiều viên kim cương nhỏ màu trắng ,cuối cùng , tâm của bông hoa có viên kim cương xanh được bao bởi cách cánh nhỏ lát kim cương bên bàn , đặt xuống rồi quay mặt đi chỗ khác. Thiên Tú rất tự nhiên cầm lấy hộp , mở ra săm soi chiếc nhẫn. Nhắc đến nhẫn Vi bỗng nhớ ra, Thiên Tú thỉnh thoảng đeo một chiếc nhẫn khác cầu kì hơn chiếc này , mặt đá phỉ thúy đổi màu ở ngón áp út. Nó rất đặc biệt nên cô nhớ rất rõ. Giá tiền của nó chắc chắn không phải là rẻ , ít ra cũng hơn chiếc nhẫn này, vậy tại sao chị ấy lại cần mua thêm nhỉ ? Nghĩ một hồi, cô có thể tự nhận não cô chính là có vấn đề. Phụ nữ thích trang sức , một chiếc nhẫn đâu thể thỏa mãn được sở thích ấy. Cô thở dài một tiếng. Đồng thời, tiếng thông báo vang lên
“ Phần đấu giá xin phép kết thúc tại đây. Tiếp sau đây là phần thể hiện tài năng . Vòng 1 , thử thách giấy nhớ. Mời các đội chọn ra các thành viên tham gia “
Huỳnh Hiểu Minh và Dương Dương sẽ tham gia phần chơi này.Có lẽ đây là phần cô hào hứng nhất trong đêm hội hôm nay. Thú vui tao-nhã của cô là dìm hàng thần tượng, dĩ nhiên là dìm đến tự chìm thì thôi. Những bức ảnh parody của cô rất hài hước , đầy tính châm biếm chứ không thô tục . Tài năng cap ảnh dìm hàng trong Happy Camp, Hoa tỷ đệ rất tốt , không biết Dương Dương có nhìn thấy tấm ảnh anh vừa mới ngủ dậy, đầu tóc rối bù , mắt nhắm mắt mở, miệng ngáp to đến nỗi có thể nhét 2 quả trứng gà vào không, nhưng nếu anh nhìn thấy chắc muốn chui xuống đất lắm. Hình tượng của Dương Dương sắp không giữ nổi nữa rồi ! Trong tâm cô đang hưng phần đến chết đi được ấy. Điện thoại đã thủ sẵn , còn chờ gì nữa, cùng nhau ghi lại những bức ảnh vui vẻ nào!
Được một lúc , Vi bỗng thấy khát khô cổ họng. Từ chiều đến giờ , cô đã uống hớp nước nào đâu. Liếc mắt tìm kiếm , cô ngập ngừng nhìn ly rượu của mình. Cô chưa từng uống rượu nhưng đã từng bị say bởi ngửi mùi rượu. Tuổi trẻ thì nên uống say một trận tơi bời, nếu không sẽ không còn là tuổi trẻ, Vi uống một ngụm. Nó có vị chua chua , chát lại có chút ngọt ngọt len vào đầu lưỡi. Ngon quá. Cô cứ nhấm nháp cái vị chua đó hết ly này đến ly khác. Mãi sau này , cô thừa nhận đây là việc cô cảm thấy hối hận.
____________________________________
Bữa tiệc đã kết thúc . Thiên Tú khoác tay Mặc Diêu đi ra ngoài , Dương cùng Vi đi sau. Vi hiện tại mặt đỏ bừng, cố lắm mới đi đứng bình thường, để ý kĩ thấy hơi loạng choạng một chút. Trước giờ chưa từng uống bia rượu, anh trai bao bọc quá cẩn thận khiến cô trở thành tiểu thư đài các mất rồi. Champgne này nồng độ không quá 10,chưa đủ tầm để làm say phụ nữ, nhưng đối với người uống 1 tí bia cũng say như Vi thì cũng đủ làm cô đau đầu rồi hơn nữa vừa rồi cô có uống rất nhiều nữa. Vi ra đến xe, đầu đau như búa bổ , chỉ muốn gục xuống mà đập đầu chết đi cho xong. Cô lắc lắc đầu ép mình tỉnh rượu nhưng càng làm mọi thứ trước mắt cô đảo lộn , một thành ba , ba thành sáu.
“ Em có sao không vậy ? Uống nhầm cái gì mà say thế này ? Làm sao bây giờ ? Mặc Diêu, tôi không thể đưa con bé về nhà được “ Thiên Tú lo lắng đỡ cô, quay sang nhìn Mặc Diêu. Ánh mắt anh thoáng hoang mang , nhưng rồi một thân ảnh khác khiến anh nở nụ cười quỷ dị. Anh tiến lại gần , vỗ vai Dương Dương , cất giọng an ủi.
“ Yên tâm đi, còn cậu em họ thân-yêu của em đây cơ mà . Dương Dương , anh rể nhờ cậu đưa cô bé này về nhà. Anh và chị họ cậu có chút việc đi trước. “
Dương Dương đưa mắt sang gương mặt đang cười toe toét của người kia , trong lòng dấy lên một trận chán ghét, nói . “ Hai anh chị đi chơi riêng với nhau chứ gì. Cứ úp úp mở mở thế, nói toẹt ra luôn đi. Cái mặt anh đang in chữ ‘hẹn hò‘ to tổ choảng kia kìa “ Đây chính là đang hành hạ kẻ FA anh đây đúng không ?
“ Sao cậu biết hay vâ….Ưm...ưm” Chưa kịp nói hết câu , miệng Mặc Diêu bị tay Thiên Tú bịt lại , không cho nói. Nhìn kĩ thì mặt cô cũng đang ngày một đỏ lên như con tôm luộc. Mặc Diêu bị bàn tay Thiên Tú siết chặt lại , phải kêu lên xin cô hạ thủ lưu tình. Khi buông tay ra , miệng anh bị đỏ lên, còn in rõ vệt lằn 5 ngón tay nữa. Dương Dương đứng ở ngoài nhịn cười không chịu được, cười muốn rơi miệng, không thở nổi. “ Cậu cười gì mà cười lắm thế ? Mau đưa cô bé Vi kia về nhà đi . Để ở ngoài lâu dễ bị cảm lạnh.” Vi bị mọi người bỏ quên mất bấy giờ đang ngồi tựa người vào thành ghế gỗ. Người cô đang vô cùng khó chịu, nôn nao muốn ói cũng không có gì để ói . Dạ dày cô đang biểu tình , đau dữ dội.
“ Dương Dương, chị muốn em đưa Vi về nhà . Cứ thế này chắc Khoa nó xé xác chị mất . Nhờ em cả đấy.” Thiên Tú sau khi quan sát Vi , mặt nghiêm túc hẳn , đặt tay lên vai anh. Mặc Diêu nghe xong, cau mày, kéo Thiên Tú về phía mình. “ Khoa là thằng khốn nào ? Thằng nào muốn xé xác em phải bước qua xác tôi đã. “ Mùi ghen đâu đó bay phảng phất không khí .
Cô sượng cứng người , lát sau bàn tay liền nắm lại , cốc lên đầu anh. “ Đồ ngốc, đó là anh trai Vi . “ Hai tiếng thở phào nhẹ nhõm . Một dĩ nhiên là của mặc Diêu , cái còn lại là từ người còn lại ở bãi đỗ xe , Dương Dương. Chẳng hiểu sao anh đã rất căng thẳng khi nghe đến cái tên đó, nghĩ rằng đó là người yêu của cô ấy. Hóa ra là anh trai.
“ Còn không mau đi đi , đứng đó làm gì ? “
“ Chị à , chìa khóa xe đâu ? “
“ Ấy chết , quên mất, hì hì. Hai đứa đi về cẩn thận. “ Anh quay lưng , vẫy vẫy cánh tay tỏ ý tạm biệt. Đến bên băng ghế gỗ sồi , anh nhẹ nhàng bế cô lên như lần trước . Hình như Vi gầy đi rồi, cảm giác ở tay cũng nhẹ hơn . Có lẽ do cô chưa thích nghi được với cuộc sống ở đây. Đặt cô xuống ghế phụ lái , anh thắt dây an toàn cho cô rồi nhanh chóng về chỗ của mình, khởi động xe.
Vi lơ mơ nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trên ô tô , người lái chìm hẳn vào màu đen của bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ mờ ảo ảo, loáng thoáng của xe trên đường làm góc cạnh tuyệt đẹp của người đó càng thêm sắc sảo. Cô cựa mình. Chiếc váy làm cô cảm thấy khó chịu. Hơi thở càng lúc càng nặng nhọc. Người bên cạnh nghe thấy tiếng sột soạt liền quay sang giúp chỉnh tư thế. Bàn tay thô, hơi gầy, nhưng lại mang một cảm giác dịu mát đến cơ thể nóng rực của cô. Bên tai Vi vọng lại một giọng nói nam tính . “ Em không sao chứ ? “ Cô đã nghe chất giọng này bao nhiêu lần nhưng lại quên mất là của ai. Quen lắm. Cô bất giác giữ lại bàn tay mát lạnh kia , áp vào gò má đỏ hồng vì rượu của mình. Bàn tay đó hơi giật lại , cô lại càng kéo.
“ Chỉ một chút nữa thôi…” Cô kéo dài giọng làm nũng . Dương Dương hơi khựng lại. Má cô nóng rẫy làm anh giật mình. Say có thể nóng tới mức này ư ? Anh rất ít khi uống rượu, cũng chưa từng say , ít ra anh cũng từng thấy người khác say , nhưng không nóng đến bỏng tay như Vi. Bây giờ anh thấy cực kỳ hoang mang, cô làm sao vậy ? Không lẽ là tác dụng phụ của rượu ? Nghĩ vậy, anh hối hả nhấn ga , lái xe một tay thật nhanh về nhà.
Vi cứ bám chặt tay anh cho đến tận khi xe dừng lại . Cô hé mắt , lờ mờ hình ảnh Dương Dương đang rời tay đi. Đến mơ cũng mơ thấy anh ấy , mày bị lú rồi đó. Vi .Lần này nhất định phải ngủ thêm một giấc dài nữa mới được. Dừng xe trong gara, anh bế cô lên , nhấn nút khóa xe. Không khí trong gara không tốt cho phổi , cần ra khỏi đây ngay lập tức.
Vào đến phòng khách, được đặt lên sofa, Dương Dương để ý cô có vẻ hơi lạ. Đôi mày liễu kia nhíu lại với nhau, khẽ cựa quậy, ra vẻ khó chịu. Nhớ lại cách giải rượu của mẹ, Dương Dương bước vào bếp, mở tủ lạnh. Cách tủ vừa hé mở, anh suýt chút nữa hét lên. Cái tủ lạnh trước giờ vốn chỉ có nước và một số loại thứ ăn do mẹ anh dặn chị nguyên mang đến thì bây giờ lại đầy ắp thức ăn. Lựa vài quả cà chua, Dương Dương ép chúng thành nước, lọc bã, đổ thêm chút nước nguội, thêm muối rồi mang ra phòng khách. Anh bế thốc cô lên đi vào nhà tắm. Anh ép cô mở miệng, nhưng cái miệng cô cứ mím chặt ,không chịu mở ra, lắc nguây nguẩy không chịu uống các thứ nước vừa chua vừa mặn kia. Đúng thật là phiền phức mà. Ở đây không có ống hút hay cái gì đó có thể đút cho cô uống được. Hiện tại chỉ còn một cách duy nhất : Hiến thân ! Ôi cái thời buổi này rồi vẫn còn hiến thân nữa à ? Là hi sinh nụ hôn đầu đời chứ sao . Dương Dương lấy hết hết dũng khí ,uống một ngụm , tay kéo cằm cô xuống, áp môi mình lên môi cô. Đôi môi của Vi mềm, ấm nóng, còn có chút ngọt ngọt chua của champgne thoang thoảng. Anh chưa từng hôn con gái bao giờ dù là trong phim hay là ngoài đời, nói cách khác đây là nụ hôn đầu của anh, đành phải hi sinh vì sức khỏe của Vi trong khi hai người mới gặp nhau chưa được một ngày. Nụ hôn đầu , nụ hôn thứ hai , thứ ba , thứ tư của anh đều thuộc về cô hết , anh phải làm sao bây giờ? Nước ép màu đỏ tươi qua khoang miệng anh sang miệng cô, anh còn ép cô nuốt hết. Nước ép cà chua sẽ làm mọi thứ trong dạ dày trào ra. Đặt cô đến gần bồn rửa mặt, anh ấn nhẹ cuống lưỡi của cô. Vi liền cảm thấy buồn nôn dữ dội, nôn khan ra rượu thôi nhưng mặt mày xanh xám ngoét, nước mắt không tự chủ được trào ra khỏi mi mắt, vẻ thống khổ khiến anh thực sự rất hoảng. Làm sao đây ? Có khi nào dùng lực mạnh quá không ? Cứ như thế này thì ruột gan cô cũng trào ra mất quá. Dương Dương không biết làm gì khác ngoài vỗ vỗ lưng giúp cô cả. Chẳng còn gì để tống ra ngoài , cô thở hổn hển , chống tay lên bồn rửa. Vi có chút tỉnh táo hơn vừa nãy, hớp một ngụm khí lớn , cẩn thận điều chỉnh hô hấp. Sao vẫn chóng mặt vậy, tay xoa thái dương nhoi nhói .
“ Vi , em không sao chứ ? Khó chịu lắm phải không ? Anh đưa em về phòng “ Vì Thiên Tú nói rằng sức khỏe của cô vốn không được tốt lắm, từng phải nằm viện một thời gian dài , thấy cô trong bộ dạng thế này thật khổ sở khiến anh thấy lo lắng thay cho cô. Căn nhà không thay đổi nhiều từ khi anh đi, có phần ngăn nắp và gọn gàng hơn trước nhiều. Đẩy cửa vào phòng, đặt cô vào trong chăn , Dương Dương định rời đi ngay vì chuyến bay tới Thượng Hải của anh sẽ khởi hành lúc 23 giờ, nhưng nhớ tới người cô nóng đến mức nào , anh chuyển hướng sang nhà tắm , lấy khăn bông mềm , nước nóng rồi đem ra lau người cho cô. Trước khi lau , anh không quên thay cho cô bộ đồ rộng rãi hơn. Anh tuy không giỏi bằng mẹ, nhưng ít ra cũng có thể chăm sóc một người bị ốm. Từng đợt run rẩy khi chiếc khăn ấm chạm vào cô , anh đều thấy rõ. Anh chỉ sợ mình làm mạnh tay quá làm cô ấy thức dậy.
“ Mẹ…” Anh ngừng lại . Cô vừa gọi mẹ. Ý chính là ví anh giống như mẹ cô à ? Thì ra là nhớ nhà sao ? Cũng phải thôi , anh cũng nhớ gia đình , nhớ mẹ , nhớ cha mà. Anh đâu biết rằng , trong tim mỗi người đều có những khoảng tối , một bí mật mà họ không muốn tiết lộ, Vi cũng vậy. Đi vào nhà tắm đổ chậu nước , Dương Dương không chậm chễ , xuống bếp bắc nồi nấu cháo. Tài nghệ nấu ăn của anh không tồi , có thể làm một nồi cháo dinh dưỡng và canh giải rượu. Mùi thơm của dầu oliu , hành , thịt băm quện vào nhau khiến người ta bụng réo òng ọc.
Lát sau , bát cháo nóng hổi được anh bón hết cho cô. Đặt bát rỗng sang bên cạnh, anh cầm cốc nước ấm cùng viên thuốc , nhẹ nhàng nâng cô dậy, đút thuốc vào khe miệng hơi mở, giúp cô uống nước. Vi ho khan vì đột nhiên có vật lạ ở cổ họng. Dương Dương vuốt nhẹ ngực cô thì một bàn tay kéo tay anh xuống. Anh giật mình, theo quán tính mà lao thẳng xuống giường. Đôi môi anh chạm phải môi cô . Chỉ đơn giản là một cái chạm môi thôi đã khiến tim anh đập mạnh liên hồi. Khoảng cách giữa cô và anh chưa đầy 1cm , hai thân thể áp sát vào nhau, hơi thở quện vào nhau , tiếng tim đập loạn không thể phân biệt được là của ai. Cả hai cứ một mê một tỉnh mà thưởng thức đôi môi ngọt ngào của đối phương .
“ Coi như đáp lễ anh vừa nãy…”
Diệp Vi đã chìm sâu vào giấc ngủ. Thấy thủ phạm đã ngủ say, anh nhanh chóng tách mình ra khỏi Vi , xoay người lấy áo khoác , bước vội ra khỏi phòng. Tựa vào cánh cửa, đưa tay chạm vào đầu môi , lần trước thì không nói gì, nhưng lẫn này là cô chủ động làm anh bối rối, tai đỏ bừng bừng, tim rối loạn. Chuông điện thoại phá bĩnh reo lên . Là chị Nguyên gọi.
“ Dương , cậu ở đâu vậy ? 1 tiếng rưỡi nữa là bay rồi, còn không mau thay đồ rồi tới đây ngay cho chị !!!! “ Giọng chị Nguyên vang tới mức anh phải kéo cái điện thoại ra xa tai. Đã đến lúc anh cần sửa soạn để đi đến sân bay rồi.
30 phút sau..
Dương Dương mặc chiếc áo kẻ caro xanh , quần bò xắn gấu ,đội mũ ngược , đeo kính râm lớn đi tới sân bay. Fan đã đợi anh rất lâu , kể từ khi bữa tiệc kết thúc đã gần 2 tiếng đồng hồ . Họ luôn kiên nhẫn đợi anh , đó là 1 trong những lí do tại sao anh yêu quý fandom của mình như thế. Mọi thủ tục hoàn thành trước khi bay 20 phút , tranh thủ thời gian rảnh , anh mở điện thoại nhắn tin.
[ From : Em họ Dê Dê
To : Chị họ bà La Sát
Em hoàn thành nhiệm vụ. Cô ấy có sốt một chút nhưng em có chuyến bay tới Thượng Hải nên không thể chăm sóc kĩ . Còn lại nhờ chị. ]
Tin nhắn được gửi đi , tin đáp lại đến nhanh hơn anh nghĩ . Thiên Tú có thói quen trả lời tin nhắn rất nhanh, tốc độ còn nhanh hơn cả gõ bàn phím máy tính. Tin nhắn còn được đính kèm thêm vài cái icon biểu tượng rất….
[ From : Chị họ La Sát
To : Em họ Dê Dê
Cái gì ? Chị về ngay đây . Kì này chết chắc rồi ( π A π ) ]
Chị Nguyên vỗ vai anh , ý nói đến giờ bay rồi. Dương Dương liền đứng dậy , đi theo chị đến cổng kiểm soát. Lên máy bay , vì là chuyến bay đêm ,hầu như mọi người rất mệt, liền ngủ ngon lành. Nhưng không hiểu sao anh lại không thể chợp mắt . Mỗi lần cố ngủ anh lại nghĩ đến Vi , không sao ngủ được. Nụ hôn của Vi cứ bao lấy tâm trí anh. Dương Dương lắc mạnh đầu , ép mình phải ngủ để ngày mai có thể tiếp tục làm việc. Anh cứ trằn trọc như vậy cho đến khi máy bay hạ cánh.
Một đêm khó ngủ .
Hết
Chương này tôi viết cho những chàng trai mà tôi yêu qúy, kỉ niệm 12 năm họ ra mắt. Những chàng trai đó đã trưởng thành, đã nhập ngũ , thậm chí sau này còn lấy vợ sinh con . Có lẽ tôi yêu họ không đủ lâu như những đàn chị khác theo họ tới 12 năm ,thanh xuân của tôi không có bóng dáng họ, nhưng họ sẽ cùng tôi trưởng thành, cùng tôi điên cuồng trong Biển Đỏ. Dù 5 năm, 10 năm , 20 năm, tôi vẫn chờ một ngày họ sẽ trở về nhà…
#12yearswithTVXQ
#REDisTVXQ
#동방신기12주년축하해
#Happy12thTVXQday
Bonus cho các bạn hình cái nhẫn Deep Blue Rose :3
http://imgur.com/zOvPn5r