Tác giả: Du Miên
“Chủ tịch. Không còn sớm nữa, tôi cúp máy.”
Trịnh Lập đợi một hồi vẫn không thấy Bách Hàng lên tiếng, anh quyết định tự động nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Vừa quay người định bước vào phòng, Trịnh Lập đột nhiên ᴆụng phải một vật mềm mềm dưới chân...
Y Nghiên ngồi bó gối, thân hình nhỏ nhắn khẽ run lên, ánh mắt như lóe sáng giữa khung cảnh tranh sáng tranh tối mờ ảo.
“Phu nhân, cô...”
Anh vội quỳ xuống, định vươn tay đỡ Y Nghiên dậy thì cô đột nhiên cất giọng.
“Là Bách Hàng sao?”
Trịnh Lập đắn đo giây lát, cuối cùng anh chậm rãi mở miệng:
“Đúng vậy.”
Cô gãi gãi khóe mắt, hờ hững cười. “Ồ.”
Mặc dù Trịnh Lập không mở loa ngoài, Y Nghiên vẫn có thể nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người.
Hắn quan tâm cô. Nhưng vẫn để người phụ nữ khác ở bên cạnh mình.
Chỉ cần không bao giờ gặp lại hắn nữa, hiện tại và cả sau này, cô sẽ tự do lựa chọn một cuộc sống tốt nhất cho bản thân. Nực cười thay, thứ tình cảm hèn mọn của cô vốn chẳng bao giờ đổi lại được một chút cảm động từ hắn. Hắn không yêu cô, hắn chỉ muốn đặt cô trong tầm nhìn của hắn, mặc sức hắn điều khiển tùy ý.
Cô nên buông bỏ rồi...
Hắn không biết, càng không hiểu. Cô thấy mệt mỏi quá.
“Cảm ơn anh.” Y Nghiên rũ mắt, nói nhỏ. “Vì anh không nói với Bách Hàng chuyện tôi đang ở đây.”
Trịnh Lập ngồi xuống, giữ một khoảng cách nhất định với Y Nghiên, anh đan tay vào nhau, đáp.
“Tôi đã hứa.”
“Tôi không muốn thất hứa.” Đặc biệt là đối với em.
Y Nghiên yên lặng, cô gác cằm lên đầu gối, những ý nghĩ hỗn loạn đang lượn lờ trong tâm trí khiến cô cảm thấy thực sự choáng váng.
“Y Cảnh Hiên, Y Cảnh Dụ.”
Trịnh Lập hơi nghiêng đầu, anh nhìn chăm chú khuôn mặt cô.
“Tên của con tôi, tôi không muốn chúng mang họ bố.” Y Nghiên lảng tránh ánh nhìn của Trịnh Lập, cô đã từng mơ ước về một cuộc hôn nhân đẹp đẽ, một người chồng tốt, và những đứa con đáng yêu.
Bố cô lái xe đâm ૮ɦếƭ người khác, phải ngồi tù chung thân. Mẹ vì đau đớn, không qua nổi cú sốc này mà bà đã uống thuốc ngủ để tự vẫn. Họ hàng thân thiết xem cô như cái gai trong mắt, hễ nhắc đến tên cô là khinh khỉnh tránh xa ra. Thiệt thòi, căm giận, xấu hổ ư? Dĩ nhiên là có. Thậm chí rất nhiều là đằng khác. Nhưng... cô còn có thể làm gì hơn được nữa?
Mắng chửi, đập phá?
Không. Cô đã chịu đựng, cố gắng thích nghi với những điều vượt quá giới hạn trong cô. Cố gắng sống cùng nó, nhẫn nhịn đủ thứ.
“Rất đẹp.” Trịnh Lập bỗng nhiên đáp lời cô sau vài phút ngắn ngủi.
Y Nghiên mỉm cười buồn bã, cô nói:
“Tới Thâm Quyến đi...”
Đôi mắt hoa đào chăm chú dõi theo Trịnh Lập, vành tai anh nóng lên, may thay độ sáng không tốt khiến cô không nhìn được sự thay đổi nơi anh.
Ho khan hai tiếng, anh cuộn chặt tay:
“Phu...”
“Đừng gọi tôi là phu nhân.” Y Nghiên lạnh nhạt nhấn mạnh từng chữ.
“...”
Trịnh Lập nương nhờ ánh sáng từ đèn ngủ màu cam nhạt nhòa phía bên trong phòng rọi ra, anh tỉ mỉ quan sát đường nét trên gương mặt mỹ lệ của cô. Rõ ràng là không cam chịu.
Cô vẫn lưu luyến hắn.
“Khi nào?” Anh hỏi.
“Càng sớm càng tốt.”
“Em nên đi ngủ...” Trịnh Lập vô tình buột miệng nói hẳn suy nghĩ trong đầu, nhận ra bản thân lỡ lời, anh gượng gạo cười chữa cháy. “Gần 4 giờ sáng.”
Y Nghiên ngạc nhiên nhìn anh, cách xưng hô này quả thật rất lạ lùng, chí ít là đối với cô.
Trịnh Lập là một người đàn ông tốt. Nhưng cô không thể cho anh bất cứ thứ gì.
“Được.” Cô cúi thấp đầu. “Vậy thì thư kí Trịnh ngủ ở đâu?”
“Thư phòng. Tôi chỉ chợp mắt một lát, cô ngủ ngon.”
Trịnh Lập đứng dậy trước tiên, anh duỗi bàn tay thon dài trước mặt cô. Y Nghiên lắc đầu từ chối, cô tự bám vào vách tường để ngồi dậy.
Không có khả năng đáp trả, tốt hơn hết vẫn đừng nên gieo hy vọng. Anh ấy sẽ không tính toán điều nhỏ nhặt này mà bán đứng cô đâu.
Trịnh Lập cứng ngắc thu tay về, anh chua xót cười khổ, cảm xúc nhanh chóng bị anh vùi lấp trong phút chốc. Lúc quay người chuẩn bị rời đi, bất chợt giọng nói dễ chịu kia vang lên bên tai anh.
“Ngày mai, tôi muốn rời khỏi Thượng Hải.”