Tác giả: Du Miên
“Phu nhân ôm hai đứa bé bỏ trốn khỏi bệnh viện rồi, cô hãy nhanh chóng truyền lời tới chủ tịch!”
Thẩm Lăng duỗi ngón tay vuốt ve lọn tóc xoăn, cô ta kích động dùng gót giày cao gót gõ nhịp đều đều lên mặt đất, đây không phải là đang vui sướng trên nỗi đau của người khác sao?
“À.” Dứt lời, Thẩm Lăng thong thả nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Niềm hứng khởi dâng trào bất ngờ khiến cô khó khăn nín nhịn muốn cười thật to.
Bách Hàng nhướn mày cẩn thận quan sát biểu cảm khuôn mặt thay đổi chóng vánh của Thẩm Lăng. Một cơn khó chịu liên tục vỗ dồn dập nơi trống иgự¢ hắn, hắn vô thức cảm nhận được một chuyện gì đó chẳng lành, chuyện mà hắn vốn dĩ nên biết.
“Ai?” Bách Hàng trầm giọng.
“Dạ... dạ?” Thẩm Lăng ngay lập tức thoát khỏi tâm trạng vui vẻ, cô giật mình thon thót nghiêng đầu lại, nhìn chằm chặp vào gương mặt vô cảm của hắn.
Cô sợ. Hắn chưa bao giờ bày tỏ thái độ một cách rõ rệt đến như thế đối với cô.
“Bạn... bạn của em!” Cô ta không nói, hắn cũng không biết. “Anh ấy...”
“Chúng em... bàn về vài vấn đề công việc!” Thẩm Lăng né tránh ánh nhìn ranh mãnh của Bách Hàng, cô thấp thỏm nắm chặt một góc váy nhung mềm mại, trong lòng không ngừng cầu mong hắn sẽ không tiếp tục tra hỏi cô nữa.
Điều ước của cô ta trở thành sự thật, Bách Hàng quả thật không truy hỏi thêm gì, phút chốc yên tĩnh, hắn đột nhiên lạnh lẽo cất giọng:
“Tôi không thích kẻ nói dối.”
Thẩm Lăng hoảng sợ đối mặt với Bách Hàng, cô vội vàng phản bác:
“Không! Em...”
“Rầm!”
“Chủ... chủ tịch! Không xong rồi! Mấy người cút ra!”
Vu Thần đạp mạnh cửa lao vào phòng nhanh như cắt, anh hoảng loạn chạy về phía Bách Hàng đứng, hấp tấp thở dốc:
“Chủ tịch! Ngài mau chóng...”
Trái tim Bách Hàng đập thình thịch, hắn cố kiềm chế lại tâm tình đang dần trở nên bất ổn của mình, gấp gáp mở miệng:
“Có chuyện gì?”
Vu Thần từ trước đến nay luôn mang một phong thái ung dung trầm ổn, dáng vẻ xộc xệch bày ra trước mắt hắn đây, chính là lần đầu tiên.
Anh khom lưng thở hồng hộc, lấy hơi để nói:
“Phu nhân ôm con chạy trốn rồi! Người làm đang tán loạn hết cả lên, thưa chủ tịch! Ngài...”
Chưa kịp trình bày đầu đuôi sự việc, Vu Thần đã bị Bách Hàng tóm lấy cổ áo, hắn điên cuồng chất vấn:
“Chạy trốn? Bao lâu rồi? Tại sao bây giờ mới thông báo chuyện này cho tôi?”
Thẩm Lăng né tránh cuộc đối thoại của hai người, cô ta định giả vờ say rượu, ௱ôЛƓ vừa chạm xuống ghế thì Vu Thần đã bật ra một tràng cười bí hiểm. Anh nheo nheo mắt, lớn tiếng gào:
“Con đàn bà đó! Lăn ra đây cho ông!”
Còn ai khác ngoài con ả hồ ly tinh này?
Trịnh Lập gọi điện nhờ cô ta truyền lại lời, cô ta còn đóng vai thơ ngây quái gì ở đây nữa? Bình thường ném mặt mũi cho ả, cũng vì kính nể chủ tịch, dám làm càn, xem ông chưa vắt hết lông, rút xương đút chó ăn thì vẫn muốn coi trời bằng vung sao?
“Tôi... tôi...” Thẩm Lăng cấu ngón tay vào da, những vệt hình trăng non màu hồng nhạt xuất hiện trên làn da trắng nõn, kích thích thị giác người khác vô cùng. “Bách Hàng...”
“Câm miệng!”
Bách Hàng mang theo một thân tràn ngập nộ khí rời khỏi phòng, Vu Thần cười khẩy, anh vươn tay cầm chai rượu Whisky đã vơi gần nửa, thủng thẳng dốc từ trên đỉnh đầu Thẩm Lăng đổ xuống. Từng giọt rượu vang đỏ rực như máu tươi rót ướt nhẹp mái tóc lẫn cơ thể cô ta.
“Nhân vật chính bỏ đi rồi, cô diễn cho ai xem?” Vu Thần gắt gao cười.
Thẩm Lăng thẫn thờ cuộn chặt tay thành nắm đấm, cô cắn môi, thù hận chất chứa nơi đáy mắt ném gọn về người đàn ông đang chậm rãi quỳ một chân trước mặt cô. Sự tủi nhục đè bẹp lý trí, Thẩm Lăng ghen tức hét ầm lên:
“Tên điên! Là tôi! Tôi không nói với Bách Hàng đấy! Ả xứng đáng phải chịu đựng tất cả những thứ tồi tệ nhất! Vì bố ả đã lái xe đâm ૮ɦếƭ mẹ anh ấy... a...”
Vu Thần đột ngột Ϧóþ cổ Thẩm Lăng, khiến cô thiếu khí, lực bất tòng tâm mà kêu ú ớ.
“Cô dám! Cô nghe lén?” Sự thật về cái ૮ɦếƭ của Cẩn Liên – mẹ Bách Hàng, số người biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô ta lại dám nghe lén chủ tịch nói chuyện!
“Tôi... không... thả ra...” Thẩm Lăng khó khăn gỡ bàn tay cứng như đá của Vu Thần đang ghì chặt nơi cần cổ của cô ra.
Vu Thần lập tức buông tay, anh lạnh nhạt nhả chữ.
“Nói.”
Thẩm Lăng thất kinh lùi về phía sau, cô ta run lẩy bẩy ôm lấy cổ mình, nước mắt chực trào, bộ dáng thập phần thảm thương.
“Tài liệu! Tôi... tôi vô tình đọc được... anh tránh xa tôi ra!”