Sáng hôm sau. Tùng tùng tùng. Tiết học đầu tiên đã bắt đầu, cả lớp im lặng nghe cô giáo giảng bài. Đến tiết Ngữ Văn, đây là tiết mà tôi ghét nhất bởi nó vừa buồn ngủ lại vừa dài dòng nữa.
- Ai có thể nêu rõ về cuộc đời và sự nghiệp của Nguyễn Du và những tác phẩm tiêu biểu của ông?- Cô giáo bỗng nhiên đặt câu hỏi. Mọi người đều im lặng thì bỗng một cánh tay giơ lên
- Cô mời lớp trưởng.
- Thưa cô, Nguyễn Du sn 1765, tên chữ là Tố Như, quê ở huyện Thanh Oai....bla bla.... Lớp trưởng đang đọc thì tự nhiên cô giáo ngắt lời:
- Dừng lại, lớp trưởng, em có thể đọc mà ko nhìn sách được chứ?- Bà cô bắt đầu tỏ vẻ khó chịu.
- Thưa cô, em..... - Thôi được rồi, trong lớp này, ai có thể trả lời đc câu hỏi của tôi mà ko cần nhìn sách? Cả lớp đều im lặng, bầu ko khí bắt đầu trở nên căng thẳng. Bà cô liền nổi nóng, đập tay xuống bàn một cái thật mạnh:
- Như vậy là sao? Các em ko chuẩn bị bài à? Gần đến kì thi định kì rồi mà các em học hành như vậy là sao? Chẳng lẽ đây là lớp học tốt nhất trường, thậm chí còn đứng đầu trong cái thành phố này, vậy mà ko ai trong các em trả lời đc câu hỏi của tôi ư?- Bà cô gắt lên rồi đưa mắt nhìn một vòng xung quanh lớp, và cặp mắt lạnh lùng đó bắt đầu dừng lại trên người của một đứa đang ngủ gà ngủ gật trong lớp, ko khác đó chính là tôi. Bà cô từ từ đi xuống và dừng lại ngay trước bàn của tôi:
- Nguyễn Long Hoàng Nhật- Bà cô quát lên. Nghe thấy như ai đang gọi tên mình, tôi giật mình tỉnh giấc rồi ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Đây là lớp học, ko phải là cái nơi để cho cậu ngủ, nếu cậu nghĩ việc ngủ quan trọng hơn việc học thì mời cậu về cho- Bà cô hạ giọng xuống đưa tay đẩy gọng kính lên. 5 thằng cùng phòng tôi thì đứa nào đứa nấy cũng lắc đầu nghĩ:" Kì này thằng Nhật chết chắc rồi."
- Thưa cô, tại tối qua e ko ngủ đc, mong cô tha lỗi cho e- Tôi vội đứng dậy cúi đầu xin lỗi, tưởng rằng sẽ đc thoát nhưng ko ngờ bà cô này gắt quá:
- Đc thôi, nhưng cậu phải trả lời câu hỏi này của tôi- Bà cô nở một nụ cười lạnh nhạt đầy mùi nguy hiểm.
- Sao cx đc cô hỏi đi ạ - Câu trả lời của tôi khiến cho 5 thằng... à ko, khiến cho cả lớp suýt nữa thì té ngửa ra đằng sau.
- Cậu có thể trả lời các sáng tác chính của nhà thơ Nguyễn Du mà ko cần nhìn sách chứ?
Bà cô nâng cằm lên. Tôi đứng im lặng khoảng 10s rồi đưa tay gãi đầu đáp trả bằng nụ cười lạnh nhạt:
- Em nêu ngắn gọn là đc đúng ko ạ?- Tôi đắc thắng.
- Đúng- Bà cô nhếch môi.
- Sáng tác bằng chữ Hán: hiện sưu tầm đc 249 bài do Ng Du viết vào các thời kì khác nhau....bla bla.....- Tôi trả lời rất "tỉnh" và" đẹp zai". Sau khi tôi trả lời xong thì cả lớp đều nhìn tôi trầm trồ, đến cả bà cô còn ngạc nhiên nữa. Phải, đúng là tôi ghét môn Văn nhưg ko có nghĩa là tôi học yếu môn này.
- Tốt. Hôm nay đến đây thôi- bà cô nở một nụ cười hài lòng rồi cho lớp nghỉ. Đợi khi bà cô đi ra thì 5 thằng kia nhào tới:
- Kinh nha, ko ngờ m giỏi Văn luôn á- Quân nói
- Thường thôi- tôi hất cằm lên tỏ vẻ sang chảnh.
- Bớt hộ tao cái- Duy đẩy nhẹ đầu tôi.
Trong lúc chúng tôi đang cười nói vui vẻ đột nhiên tôi cảm thấy có một luồng sát khí đâu đây. Tôi giương mắt lên nhìn thì thấy vị lớp trưởg đang tựa lưng vào tường và nhìn tôi bằg nửa con mắt vs cái vẻ khinh người rồi bỏ đi. Hừm tên này bị j ko bt, mà thôi tôi cx ki quan tâm và tiếp tục quay lại cuộc trò chuyện vs 5 thằng kia.