Tôn Trường Minh nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt đầy phẫn nộ oán hận và e ngại!
Sở Hưu đoán không đúng hoàn toàn, nhưng cũng phải tính xác tới tám thành.
Hắn theo đuổi Lạc Phi Hồng, một phần nguyên nhân rất lớn là hứng thú với Cửu Phân Đường, muốn nhét Cửu Phân Đường vào túi, biến nó thành lực lượng của bản thân, nhưng cũng có một phần là vì Lạc Phi Hồng.
Sở Hưu nhìn người tương đối âm u, luôn nghĩ theo hướng tiêu cực, nhưng thực tế vừa rồi Tôn Trường Minh nói từ nhỏ hắn đã thấy mến Lạc Phi Hồng lại không phải nói dối.
Ngô Quận ở gần Giang Đông, khi Lạc Phi Hồng còn nhỏ từng được cha dẫn tới Tôn gia làm khách, đó là lần đầu Tôn Trường Minh thấy Lạc Phi Hồng.
Chỉ có điều sau này Tôn Trường Minh vẫn luôn bế quan trong gia tộc, tới giờ thực lực hẳn đạt tới tiểu thành cho nên mới được phép ra ngoài xông xáo giang hồ.
Thậm chí lúc trước Hạ Hầu Vô Giang theo đuổi Lạc Phi Hồng, hắn còn muốn nhờ gia tộc nhúng tay vào, cảnh cáo Hạ Hầu thị, đáng tiếc lại bị bác bỏ.
Thời điểm đó thực lực Tôn Trường Minh rất bình thường, còn chưa bộc lộ tài năng giữa đông đảo đệ tử, cho nên lời nói cũng không mấy trọng lượng.
Còn giờ rốt cuộc hẳn cũng có cơ hội xông xáo trên giang hồ, cũng đã có danh tiếng. Gặp lại Lạc Phi Hồng giờ đã không còn là đệ tử Lạc gia lại thấy Cửu Phân Đường trong tay nàng, hẳn lại nảy sinh ý đõ khác.
Doanh Bạch Lộc theo đuổi Nhan Phi Yên là muốn trái tim nàng.
Còn Tôn Trường Minh theo đuổi Lạc Phi Hồng không chỉ muốn người mà muốn cả Cửu Phân Đường sau lưng nàng, cho nên thủ đoạn có hạ tiện hơn hắn cũng làm được, không ngờ lần này lại đụng phải Sở Hưu.
Nhìn Tôn Trường Minh vẻ mặt giận giữ xấu hổ, Sở Hưu lạnh nhạt nói: "Sao nào, ta nói chưa đủ rõ hay sao? Hay ngươi muốn ta hủy hết toan tính của ngươi, thậm chí muốn ta giết ngươi?"
Sở Hưu nói rất bình thản, nhưng tới tai Tôn Trường Minh lại khiến hẳn lạnh buốt từng cơn.
Hắn không hề nghi ngờ Sở Hưu có dám làm hay không.
Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần Sở Hưu còn dám giết, hẳn có là cái gì mà y không dám?
Tối thiểu sau khi giết Phương Kim Ngô, toàn bộ giang hồ đều thấy được một chuyện, đó chính là Sở Hưu cực kỳ to gan!
Đúng lúc này, một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt Tôn Trường Minh, ngăn cản ngăn cản khí thế kinh khủng của Sở Hưu rồi cười nói: “Đệ tử trong nhà không hiểu chuyện, mong Sở đại nhân đừng trách Xin chớ chấp nhặt với tiểu bối.”
Người vừa xuất hiện trước mặt Sở Hưu tuổi tăm trung niên, cũng có thực lực tông sư võ đạo.
Thấy hắn xuất hiện, Tôn Trường Siêu lập tức thờ phào một hơi, vội vàng chào: “Tứ thúc!"
Giang Đông Tôn thị quy mô hết sức khổng lồ, phe phái trong gia tộc cũng cực kỳ rắc rối khó gỡ.
Vị tứ thúc Tôn Khải Lễ này đứng về phía phụ thân hắn, đã từng giúp phụ thân hắn tranh đoạt vị trí gia chủ, thật sự là người mình.
Tôn Trường Minh ra ngoài xông xáo giang hồ, đây cũng là đệ tử trẻ tuổi hiếm có trong Giang Đông Tôn thị gây dựng được danh tiếng trên giang hồ.
Tộc nhân khác của Tôn gia không quan tâm nhưng phụ thân hắn lại không thể không quan tâm. Cho nên hẳn cố ý đưa tin cho Tôn Khải Lễ ra ngoài kinh doanh buôn bán cho gia tộc hỗ trợ chăm sóc một chút.
Lần này Tôn Trường Minh đến Kính Hồ Sơn Trang, Tôn Khải Lễ nghe tin cũng lập tức theo đến.
Hãn không sợ gì khác, chỉ sợ Tôn Trường Minh nhất thời xúc động trở mặt cùng Kính Hồ Sơn Trang.
Một Mạc Dã Tử, Tôn gia có đắc tội cũng được. thôi. Có điều vị này dù sao cũng là đại tông sư luyện khí, không nói trước được lúc nào lại cần nhờ tới người ta, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nhưng hãn lại không ngờ, Mạc Dã Tử còn chưa trở mặt nhưng lại dẫn tới một Sở Hưu càng khó trêu hơn.
Sở Hưu nhìn châm châm vào Tôn Khải Lễ, chỉ trong chốc là một lưỡng uy áp cường đại ập thắng về phía Tôn Khải Lễ. Chỉ trong chớp mắt, Tôn Khải Lễ cảm thấy Sở Hưu trước mắt như hóa thân thành ma thần, mưa máu vô tận trút xuống, quỷ khóc thần tru hàng lâm!
Khí thế kinh khủng đó khiến Tôn Khải Lễ cảm thấy hít thở không nổi.
“Tiểu bối? Tiểu bối nói sai thì không phải chịu phạt hay sao? Ngươi bảo ta không chấp nhặt với tiểu bối, tây tốt, ta với ngươi thử chút xem sao?"
Tôn Khải Lễ sắc mặt biến đổi tới mấy lần.
Người có tên, cây có bóng.
Trên giang hồ ai ai cũng đồn đại nói Sở Hưu giết chết Phương Kim Ngộ, thực lực kinh khủng nhường, nào, nhưng khoảng cách quá xa xôi thật ra hẳn cũng không để ý.
Mãi tới khi Sở Hưu đứng trước mặt hẳn, Tôn Khải
Lễ mới biết, tên Sở Hưu này còn kinh khủng hơn trong lời đồn đại
Chỉ ra ngoài cửa Kính Hồ Sơn Trang, Sở Hưu lạnh nhạt phun ra một chữ:
“Cút!"
Tôn Khải Lễ sắc mặt mặt cau có chắp tay không nói một câu, trực tiếp mang Tôn Trường Minh đi khỏi.
Mạc Dã Tử ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù hẳn đã sớm nhìn thấu giang hồ, có điều khi chứng kiến cảnh tượng này vẫn không khỏi thốn thức, có thực lực thật tốt.
Hắn chỉ là một tông sư võ đạo chỉ có thể luyện khí không thể ra tay giao chiến, cho dù tên tiểu bối Tôn Trường Minh cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt mọi người.
Còn đối lại Sở Hưu, một chữ cút phát ra, Tôn Khải Lễ cút thẳng, thậm chí không dám nói một lời.
Thế nào là chênh lệch? Đây chính là chênh lệch.
Ngược lại Lạc Phi Hồng ở bên cạnh thần sắc quái dị, cứ như đây là lăn đầu tiên nàng biết vẽ Sở Hưu.
Lạc Phi Hồng biết Sở Hưu từ rất sớm, trước khi Thần Binh Đại Hội tổ chức, khi y còn chưa đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, bọn họ đã quen thân.
Chính vì vậy mặc dù nàng biết tiếng tăm và thực lực Sở Hưu nhưng lại không hiểu rõ chỉ tiết
Cho tới giờ phút này nàng mới hiểu tới hôm nay rốt cuộc địa vị của Sở Hưu trển giang hồ ra sao.
Y đã có thể khiến người của Giang Đông Tôn thị một trong Cửu Đại Thế Gia phải nhượng bộ!
Sở Hưu quay đầu lại cười với Lạc Phi Hồng nói: "Giải quyết xong phiền toái”
Lạc Phi Hồng sửng sốt một hồi, có điều sau đó nàng lại hừ một tiếng nói: “Vạn nhất sau khi ngươi đi con ruồi kia lại tới gây phiền toái cho ta thì sao?”
Sở Hưu híp mắt nói: "Vậy sẽ là không để ta vào mắt. Đến lúc đó ta sẽ đích thân tới Giang Đông Tôn thị thảo luận với bọn họ chuyện quản giáo đệ tử trẻ tuổi!"
Lúc này cách Kính Hồ Sơn Trang hơn mười dặm, Tôn Khải Lễ thần sắc cau có.
Giang Đông Tôn thị mặc dù không rời Giang Đông nhưng cũng phải làm ăn buôn bán.
Tôn Khải Lễ làm người khéo léo, thực lực cũng khá cho nên hắn thường xuyên ra ngoài, trên giang hồ cũng có tiếng tăm nhất định, mặc dù không phải uy danh gì lớn.
Nhưng chính do có tiếng tăm của Giang Đông Tôn thị nên nhiều năm như vậy trước nay không ai dám bảo hẳn cút ngay trước mặt hẳn!
Tôn Trường Minh cũng tức tới không nhịn nổi nói: “Tên Sở Hưu này đúng là phách lối! Tứ thúc, Tôn gia ta đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy?”
Tôn Khải Lễ hừ lạnh nói: "Bỏ qua mấy tính toán kia của ngươi đi, đừng gặp chuyện gì cũng lôi Tôn gia ra. Người bị sỉ nhục chỉ là ngươi và ta mà thôi, ngươi định kéo toàn bộ Tôn gia xuống nước, ngươi nghĩ bọn nhị thúc sẽ đồng ý hay sao?
Về sau ngươi đừng có ý đồ với Lạc Phi Hồng kia nữa, nữ nhân đâu mà chẳng cớ? Không có con bé ấy cũng có sao.
Còn Cửu Phân Đường kia cũng vậy, muốn có thế lực thì thành thật xây dựng đi. Với địa vị của ngươi bây giờ không cần mạo hiểm trở mặt với tên Sở Hưu kia!
Tên đó là kẻ điên! Nếu chọc giận hắn, chắc chắn bên chịu thiệt vẫn là chúng ta!”