Chứng kiến Sở Hưu giết chết một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Phương Kim Ngô, uy danh của y tại Bắc Yên lên cao như mặt trời ban trưa, tạm thời không ai dám gây sự, cho nên thời gian kế tiếp Sở Hưu định tới Đông Tê một chuyến.
Thiên Ma Vũ của y sau khi giao chiến với Phương Kim Ngô đã có vết rạn, nếu tiếp tục sử dụng vết rạn sẽ càng lúc càng lớn, thậm chí cuối cùng khiến cho Thiên Ma Vũ trực tiếp hỏng mất.
Thanh đao này theo Sở Hưu đã lâu, thậm chí thần binh bình thường đều không có thuộc tính tương hợp với Sở Hưu như Thiên Ma Vũ, Sở Hưu cũng không nhẫn tâm để nó hỏng mất.
Cho nên y định tới Đông Tê một chuyến, nhờ đại sư luyện khí Mạc Dã Tử hỗ trợ, sửa chữa lại Thiên Ma Vũ.
Ngày trước Thiên Ma Vũ do Mạc Dã Tử chế tạo, chẳng qua Sở Hưu chỉ cho thêm chút vật liệu vào mà thôi. Giờ trên giang hồ, người sửa được Thiên Ma Vũ có lẽ chỉ có mình Mạc Dã Tử.
Sau khi căn dặn những người khác xong, Sở Hưu lập tức lên đường tới Đông Tề.
Bên ngoài Tế Châu Phủ ở Trường lâm Quận, khi tới đây lan nữa Sở Hưu cũng không khỏi cảm khái.
Tế Châu Phủ là châu phủ đầu tiên y dừng chân khi tới Đông Tề, y cũng nhận được Thiên Ma Vũ ở đây, còn dính dáng tới cả Thần Bình Đại Hội, An Nhạc. Vương - Khương Văn Nguyên cùng một loạt chuyện sau đó.
Giờ mới mấy năm qua đi, Tê Châu Phủ lại không phồn hoa như lúc trước nữa.
Trước đó khi Khương Văn Nguyên còn sống, Tế Châu Phủ là đất phong của Khương Văn Nguyên, có thanh danh của An Nhạc Vương lại thêm Khương Văn Nguyên bỏ tiền của mua chuộc không ít tán tu cảnh giới trên giang hồ, cho nên số võ giả tới Tế Châu Phủ không ít.
Nhưng sau khi Khương Văn Nguyên mất mạng, An Nhạc Vương Phủ theo đó bị hủy diệt, Tế Châu Phú cũng kém xa lúc trước.
Sở Hưu không ở lâu trong Tế Châu Phủ mà trực tiếp lên đường tới Kính Hồ Sơn Trang bên cạnh Tế Châu Phủ.
Bên ngoài Kính Hồ Sơn Trang có không ít võ giả, trong đó đại đa số tới nhờ cậy Mạc Dã Tử hay Mạc gia giúp chế tạo binh khí.
Có điều muốn nhờ Mạc Dã Tử hỗ trợ chế tạo binh khí đã khó lại càng thêm khó. Người tới không những phải đưa ra vật liệu khiến Mạc Dã Tử động tâm còn phải phù hợp với yêu cầu của Mạc Dã Tử.
Cho nên đại đa số người giang hồ tới đây không hy vọng xa vời Mạc Dã Tử đại sư ra tay. Cho dù nhờ được đệ tử Mạc gia xuất thủ chế tạo vài thanh binh khí cũng được.
Chỉ có điều một số đại sư luyện khí có tiếng của Mạc gia cũng chẳng dễ mời, cho nên những người lại cần chắp nối hoặc tự mình nịnh bợ, chỉ mong nhận được một binh khí do đệ tử Mạc gia chế tạo,
Lúc này có người thế Sở Hưu nghênh ngang đi thẳng vào Kính Hồ Sơn Trang, thậm chí không buồn đưa thiệp hay lễ vật, không khỏi cười trộm. Đây là tên quê mùa ở đâu chui ra, không hỏi thăm quy củ nơi này à?
Hai đệ tử của Kính Hồ Sơn Trang ngăn trước người Sở Hưu, thái độ khách khí nói: "Xin hỏi công tử tới Kính Hồ Sơn Trang chúng ta có chuyện gì cần?"
“Ta là Sở Hưu, muốn gặp Mạc Dã Tử đại sư”
Người bình thường trả lời câu hỏi này sẽ chỉ nói tại hạ tên là gì gì của môn phái này này, hay mình tên là đó đó.
Còn câu trả lời của Sở Hưu lại cực kỳ ngông nghênh, nói thẳng mình là Sở Hưu, cứ như tất cả mọi người đều phải biết y.
Hơn nữa y cũng không nói cầu kiến mà là muốn gặp.
Đệ tử thủ vệ Mạc gia lộ vẻ tức giận.
Đã bao lâu như vậy hẳn chưa từng thấy ai lớn lối đến vậy.
Có điều một khắc sau tên đệ tử Mạc gia còn lại lập tức phản ứng, nhanh chóng giữ chặt hắn lại cung kính nói: “Hóa ra là Sở đại nhân, mời vào. Để ta đi thông báo cho lão tổ”
Lúc này đám người mới nhận ra, vị trước mắt chính là Sở Hưu của nhánh Ẩn Ma, Sở Hưu vừa giết chết một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần tại Bắc Yên!
Chỉ có điều trong ấn tượng của bọn hắn, lúc này đáng lẽ Sở Hưu còn ở Bắc Yên, sao đột nhiên lại chạy sang Đông Tề?
Có điều không đợi đám người phản ứng lại, một đệ tử Mạc gia đi ra nói: “Hôm nay có khách quý đến thăm, Kính Hồ Sơn Trang không tiếp đón người khác nữa. Chư vị xin hãy về đi”
Vừa nghe lời này xong, đám người lại âm thầm chửi mắng Sở Hưu không thôi. Ngươi không ở yên bên Bắc Yên đi, tới Kính Hồ Sơn Trang làm gì? Còn làm trễ nải chuyện của bọn hắn.
Lúc này trong Kính Hồ Sơn Trang, Mạc Dã Tử đích thân chiêu đãi Sở Hưu.
Cho người dâng một chén trà lên cho Sở Hưu, Mạc Dã Tử nói: "Ta đã nghe chuyện của ngươi ở Bắc Yên. Chậc chậc, thật không ngờ, giờ ngươi đã trưởng thành tới mức độ này. Ngày trước ngươi và bọn Phí Hồng cùng là người nổi bật trong giới trẻ nhưng giờ ngươi với chúng nó đã không phải người của củng một thế giới nữa rồi.”
Mạc Dã Tử lúc này cũng thật sự cảm thán, thật ra hẳn cũng coi như tận mắt chứng kiến quãng đường trưởng thành của Sở Hưu.
Ngày trước trong Thần Binh Đại Hội, Sở Hưu coi như người xuất sắc trong thế hệ trẻ nhưng không phải người đứng đầu
Sau này khi giải cứu Lã Phụng Tiên, Sở Hưu đã có thể sánh vai cùng đám người Doanh Bạch Lộc.
Còn đến giờ, ngay cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đứng trên đỉnh giang hồ còn chết trên tay Sở Hưu, chuyện này khiến người ta không thể không cảm thán thế giới này biến đổi quá nhanh, hay nên nói Sở Hưu đi quá nhanh.
Sở Hưu lắc đầu nói: “Những thứ này do người khác nói cũng được, tự khen mình một chút cũng được, nhưng bản thân mình lại không thể tự cho là vậy.
Trình độ ta đến đâu tự ta cũng biết rõ. Giết được Phương Kim Ngô là nhờ dùng hữu tâm tính toán vô tâm, đối phương lại trúng Đoạn Trường Cổ từ trước nên ta mới có thể giết chết hẳn, có điều cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết.
Giết một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần già yếu ta còn tốn sức như vậy, nếu bị người ta tâng bốc khiến bản thân kiêu ngạo quá mức, tới đánh với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đang trong trạng thái đỉnh phong; đến lúc đó khéo chết thế nào còn chẳng biết”
Mạc Dã Tử gật nhẹ đầu, Sở Hưu có tâm tính như vậy là rất tốt.
Hắn đã nhiều tuổi, gặp nhiều chuyện, trên giang hồ có không ít võ giả quật khởi rất nhanh, nhưng chết còn nhanh hơn.
Thực lực danh tiếng tới quá đột ngột khiến tâm địa bản thân bành trướng, làm chuyện ngu ngốc gì đó. Những kẻ như vậy nhiều vô số kể.
“Đúng rồi, lần này ngươi tới Kính Hồ Sơn Trang của ta chắc không phải chỉ để gặp lão già ta đây?”
Giao tình giữa Mạc Dã Tử và Sở Hưu thật ra chưa sâu đậm như vậy. Mạc Dã Tử coi Lạc Phi Hồng như con gái, lúc này thái độ hẳn đối với Sở Hưu hiền lành như vậy chỉ vì Sở Hưu là hảo hữu của Lạc Phi Hồng mà thôi.
Giờ Sở Hưu cố ý tới tìm hắn, hắn không tin Sở Hưu chỉ tới ôn chuyện.
Sở Hưu lấy Thiên Ma Vũ ra đặt trước mặt Mạc Dã Tử nói: “Mạc đại sư, chắc ngươi vẫn còn nhớ thanh Thiên Ma Vũ này, lúc ta giao thủ với Phương Kim Ngô, thanh đao này bị tổn hại khá nặng
Ta tới đây là muốn nhờ Mạc đại sư ngài xem xem, liệu có thể ra tay sửa chữa lại Thiên Ma Vũ giúp ta được không. Cần vật liệu gì trả giá ra sao xin ngài cứ nói.