Nghe có người tán dương Sở Hưu như vậy, sắc mặt Trần Kim Đình càng ngày càng đỏ, càng lúc càng tức giận.
Lần trước trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bị Sở Hưu sỉ nhục như vậy khiến hắn vô cùng xấu hố phẫn nộ.
Sau khi trở lại Không Sơn Cốc, hẳn còn muốn sư phụ nhà mình ra tay báo thù giúp, có điều lại bị sư phụ răn dạy một hồi.
Phương Kim Ngô không phỉ trẻ con, không vì chút việc cỏn con đó mà ra tay đánh nhau.
Cho nên sau đó cơn tức này vẫn chôn sâu trong đáy lòng Trần Kim Đình.
Lúc này nghe vậy Trần Kim Đình không nhịn nổi nữa, hắn hừ lạnh nói: “Chỉ bằng tên Sở Hưu kia cũng xứng đặt song song với Tiểu Thiên Sư? Ta nhổ vào! Hắn là cái quái gì? Chẳng qua là tên phản chủ, hạng tiểu nhân vô sỉ mà thôi!
Mấy năm nay Sở Hưu làm biết bao chuyện xấu, ai mà chẳng biết?
Ngày trước Sở Hưu là người của Thanh Long Hội, kết quả nửa đường phản bội gia nhập Quan Trung Hình Đường.
Thiết Diện Phán Quan - Quan Tư Vũ, Quan lão gia của Quan Trung Hình Đường hết sức coi trọng kẻ này, thế nhưng hẳn lại âm thầm gia nhập nhánh Ẩn Ma, âm mưu làm loạn Quan Trung Hình Đường.
Giờ hắn lại liên thủ với triều đình thành lập Trấn Võ Đường, cam tâm làm chó săn cho triều đình, khiến toàn bộ võ lâm Bắc Yên không còn ngày bình yên nữa.
Phản bội hết lần này tới lần khác, đúng là nô lệ cho bốn nhà, không còn lễ nghĩa liêm sỉ gì. Kẻ như vậy cũng xứng sánh vai với Tiểu Thiên Sư?”
Mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, tên này đúng là dám nói.
Với hung danh của Sở Hưu trong võ lâm Bắc Yên, mặc dù có không ít người muốn mắng chửi y, số người lén lút mắng chửi lại càng nhiều, nhưng không mấy ai dám lên tiếng chửi mắng ngay trước mặt mọi người như vậy.
Bạch Vô Kỵ cũng ngẩn người, mặc dù hẳn cố ý khích bác Trần Kim Đình, nhưng hắn cũng không ngờ "Trần Kim Đình lại làm vậy, thế này chẳng khác nào đắc tội nặng nề với Sở Hưu.
Có điều sau đó Bạch Vô Kỵ cũng lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: “Trần huynh, ngươi uống nhiều quá rồi. Nơi này là Yên Kinh Thành, là địa bàn của tên Sở Hưu kia cùng triều đình. Đừng nói mê nữa!”
Trần Kim Đình cười lạnh nói: “Địa bàn của triều đình? Địa bàn của Sở Hưu? Nực cười! Thiên hạ vốn là của người trong thiên hạ, từ bao giờ lại thành của triều đình với của Sở Hưu?”
Câu này của Trần Kim Đình nếu đặt ở nơi khác có vẻ còn có chút giá trị, có cảm giác hào hùng phóng khoáng.
Nhưng giờ hẳn nói vậy ở đây lại khiến người ta cảm thấy hẳn đang đi trên đường tự tìm cái chết, lại càng đi càng xa.
Đúng lúc này, cánh cửa bật mở, một võ giả trẻ tuổi dẫn người đi tới tức giận nói: “To gan! Trần Kim Đình, ngươi dám sỉ nhục Sở đại nhân như vậy à!”
Võ giả trẻ tuổi này đã có thực lực Nội Cương cảnh, bên cạnh còn một số võ giả thực lực không mạnh.
Thấy người trẻ tuổi kia, Trần Kim Đình cười lạnh một tiếng nói: “Ta tưởng ai, hóa ra là kẻ cam tâm tình nguyện làm chó săn cho người ta, Thẩm Minh Dương.
Phụ thân ngươi phản bội huynh đệ, vì quyền thế tiền đồ mà làm chó săn cho Sở Hưu, hôm nay ngươi cũng chẳng biết xấu hổ chạy ra làm chó, đúng là vô liêm sỉ!
Thẩm Minh Dương này chính là con trai của Thẩm Phi Ưng bang chủ Cự Linh Bang. Trước đó hắn cũng từng quen biết với đám người Trần Kim Đình.
Lúc này này không biết Trần Kim Đình uống quá nhiều hay thật sự không để Thẩm Minh Dương trong mất, mắng chửi rất hung hằng.
Thẩm Minh Dương cười lạnh nói: “Ta làm chó cho Sở đại nhân tối thiểu còn sống được, không như ngươi. Lần trước bị Sở đại nhân chỉ thắng mặt dạy bảo ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, ngươi có dám nói nửa chữ không? Giờ lại chạy tới đây lén lút chửi bới Sở đại nhân, chẳng phải còn chẳng bằng con chớ?”
Trần Kim Đình lửa giận bừng bừng, trực tiếp hét lớn một tiếng, tay niết ấn quyết, đánh thẳng về phía Thẩm Trường Minh.
Ngay khoảnh khắc hắn xuất thủ, Bạch Vô Kỵ cách hắn gần nhất vốn có thể ngăn cản, nhưng hẳn không những không hành động, ngược lại khóe miệng nở một nụ cười nhẹ khó lòng nhận ra.
Thực lực Trần Kim Đình còn mạnh hơn Thẩm Trường Minh nhiều, dưới một quyền này mặc dù Thẩm Trường Minh dốc toàn lực phòng thủ những vẫn bị đánh cho hộc máu, va nát cánh cửa sau lưng.
Thảm Trường Minh nhe rằng trợn mắt đứng dậy. Hắn chịu một quyền này nhưng tương lai Sở đại nhân chắc chắn sẽ đền bù hắn gấp mười gấp trăm lần.
Ngay lúc Trần Kim Đình định xuất thủ tiếp, thân hình Đường Nha lại xuất hiện bên cạnh hắn, một thanh Long Vĩ Truy Hồn Tiêu nhẹ nhàng đặt lên cổ Trần Kim Đình, khiến thân thể hẳn cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Đường Nha cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi mắng chửi thoải mái lắm đúng không? Đánh cũng hả hê lầm nhĩ? Đi thôi, giờ tới Trấn Võ Đường với ta, chẳng phải ngươi muốn mắng chửi Sở đại nhân à? Vậy được, ta cho ngươi cơ hội, muốn chửi thế nào thì chửi."
Mọi người ở đây trong lòng lạnh buốt, tiến vào Trấn Võ Đường vậy còn ra được nữa sao?
Trong số bọn họ cũng có người muốn khuyên can, có điều khi thấy gương mặt mỉm cười cùng ánh mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo của Đường Nha, đám người chẳng ai còn tâm tư lên tiếng giúp Trần Kim Đình.
Tên ngu ngốc này không giữ được miệng của mình, bọn họ cũng chẳng giúp được.
Đường Nha lạnh nhạt nói: “Chư vị đều thấy rồi đấy, là tên Trần Kim Đình này sỉ nhục Sở đại nhân trước, sau đó đả thưởng Thẩm công tử của Cự Linh Bang.
Trấn Võ Đường làm theo quy củ, Sở đại nhân cũng nói theo đạo lý.
Vấn đề này chúng ta chiếm lý! Ai tới cũng không nói được nửa chữ 'sai'."
Nói xong Đường Nha trực tiếp mang theo Trần Kim Đình quay người bỏ đi, những người khác không ai dám nói một lời.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lao nhao quay người rời khỏi.
Sau lưng Tần Kim Đình có chỗ dựa, Sở Hưu cũng chẳng phải hạng dễ đổi phó. Hai người bọn họ đấu đá là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi tốt nhất đi chỗ khác.
Lúc này trong Trấn Võ Đường, Mai Khinh Liên nhìn Sở Hưu ngồi đó nheo mắt nhàn nhã chờ đợi, không nhịn được hỏi: "Ta nói này, không phải ngươi định bắt Trần Kim Đình đổi lấy Đại Bi Phú đấy chứ?”
Sở Hưu mở to mắt thản nhiên đáp: “Dẫu sao hắn cũng là đệ tử quan môn của Phương Kim Ngô, chẳng lẽ không đáng giá bằng một bộ ma công à?
Chuyện này có rất nhiều người nhìn vào, là Trần Kim Đình ra tay trước, bên không chiếm lý cũng là hắn Đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự kia có lý do gì mà lãi nhải?"
Thật ra Sở Hưu muốn bắt Trần Kim Đình chỉ cần dẫn hắn ra là được, muốn ra tay thế nào thì ra tay thế đó, căn bản không cần phí sức.
Hắn mất nhiều công sức tính toán hạng tôm tép như Trần Kim Đình thật ra là muốn tìm một lý do hợp lý mà thôi.
Đúng như Đường Nha nói trước đó, Trấn Võ Đường làm theo quy củ, Sở Hưu cũng nói đạo lý.
Giờ quy củ hay đạo lý đều đứng về phía y, không ai nói được có gì không đúng. Phương Kim Ngô muốn người, vậy hoặc là đánh, hoặc lấy thứ gì đó ra đổi.
Hơn nữa Sở Hưu dám cam đoan, Phương Kim Ngô sẽ không chọn cách đánh.
Không phải Phương Kim Ngô không dám mà là hắn cố kỵ triều đình Bắc Yên.
Mặc dù Trấn Võ Đường là của Sở Hưu, nhưng cũng là của triều đình, thậm chí bản thân Trấn Võ Đường đường xây dưng ở trung tâm Yên Kinh Thành.