Côn Luân Ma Chủ

Chương 912: Bộ Đại Bi Phú cuối cùng 1



Cuối cùng Bạch Vô Kỵ cũng tới, thế nhưng hẳn có vẻ đang mất hồn mất vía.

Đương nhiên có đổi thành ai gặp chuyện như vậy cũng chẳng khác gì.

Cha mình không yêu mình thì thôi còn muốn lấy máu của mình ra làm nguyên liệu, rõ ràng là một vở bỉ kịch. Đáng tiếc Bạch Vô Kỵ không có số mệnh của nam chính, còn cần Sở Hưu tới cứu vớt.

Hơn nữa Sở Hưu cũng chẳng phi người có cảm giác đồng tình gì, vừa gặp mặt đã trực tiếp hỏi luôn: “Ngươi nói ngươi biết vị trí một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú?”

Thần sắc Bạch Vô Kỵ thoáng chút hốt hoảng, nhưng đối mặt với Sở Hưu, hẳn thật sự không dám nói dõi, lập tức gật đầu: "Biết, ta không lừa ngươi!”

“Ở đâu? Bộ công pháp đó tên là gì?"

Bạch Vô Kỵ nói: "Trong tay Không Sơn Cốc Chủ - Phương Kim Ngô, bộ công pháp đó tên là Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Sưu Hồn Thủ.”

'Vừa nghe xong câu này, ánh mắt Sở Hưu lập tức lóe lên vẻ lạnh lùng, khí thế cường đại bộc phát quanh người, ánh mắt nhìn Sở Hưu lạnh băng: "Ngươi có chắc mình không nói đùa không?"

Trước đó ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành y vừa xung đột trở mặt với đệ tử Phương Kim Ngô là Nhậm Thiên Lý cùng Trần Kim Đình, giờ Bạch Vô Kỵ lại nói công pháp này trên tay bọn họ. Chuyện này có nhìn thế nào cũng giống Bạch Vô Kỵ đang khích bác bọn họ ra tay với Phương Kim Ngô, đang tính kế để bọn họ tàn sát lẫn nhau.

Mà thực tế Bạch Vô Kỵ cũng có lý do để làm vậy.

Hắn có nhược điểm trên tay Sở Hưu, giờ nếu Sở Hưu nói chuyện Bạch Vô Kỵ tiết lộ mọi chuyện cho Bạch Hàn Thiên, chắc chắn hắn sẽ chết rất thám. Tin răng ông bố với tâm địa như sắt đá kia chắc chắn sẽ không nể tình riêng.

Cảm nhận được ý lạnh lan tỏa, Bạch Vô Kỵ chợt run rẩy.

Thực tế những lời Bạch Vô Kỵ nói với Sở Hưu bên bàn rượu mặc dù có nguyên nhân cần nhờ Sở Hưu giúp đỡ, nhưng thực ra cũng là lời thật lòng của hẳn.

Hắn và Sở Hưu thật sự đã là người của hai thế giới. Sinh cùng thời đại với tuấn kiệt kinh thế hãi tục như Sở Hưu vừa là bi ai, vừa là chuyện may mắn.

Đối mặt với người như vậy, hoặc là đối chọi tới cùng như Thẩm Bạch, hoặc là nhận thua, không đối địch nữa.

Thẩm Bạch lựa chọn cách đầu tiên, cho nên hắn đã chết.

Bạch Vô Kỵ tự thấy không có thực lực như Thẩm Bạch, cho nên từ lâu rồi hắn đã chọn cách sau.

"Sở huynh... Sở đại nhân minh giám, tới lúc này rồi làm sao ta còn dám lừa ngươi?”

Bạch Vô Kỵ vội vàng giải thích: “Chuyện này là thật, Phương Kim Ngô cùng lão tổ nhà ta... cũng lão tổ nhà ta khi còn sống cũng coi như người quen, cho nên ta với Trần Kim Đình cũng rất quen thuộc.

Người này mặc dù chí lớn nhưng tài mọn, đặc biệt là khi uống quá nhiều sẽ không giữ được cái miệng của mình.

Trước đó khi chúng ta uống rượu từng nghe hẳn trên đất Yến Nam có một gia tộc nhỏ mở một hộp báu, trong hộp báu kia là một trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bì Phú.

Trần Kim Đình coi trọng thứ này, còn ra tay tranh đoạt với người của Thần Vũ Môn. Tới cuối cùng hắn còn phải lôi cả danh nghĩa Phương Kim Ngô ra, ngay cả Yến Hoài Nam cũng không dám đắc tội, bèn tặng cho hắn.

Việc này hẳn khoe khoang không chỉ một hai lần, còn nói cái gì mà môn chủ Thất Tông Bát Phái cũng phải nhượng bộ với mình.

Nếu Sở đại nhân không tin có thể tới đất Yến Nam hỏi thăm xe, gia tộc nhỏ kia giờ vẫn còn ở đấy.”

Nghe Bạch Vô Kỵ khẳng định như vậy, Sở Hưu lại thấy tin.

Có điều y vẫn nghỉ hoặc: "Nếu vậy sao Trần Kim Đình này không nói chuyện mình có Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú? Thậm chí còn chưa từng thi triển?"

Sở Hưu muốn thu thập Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú đâu chỉ một hai ngày nay, cho nên y đã sớm phái người đi khắp nơi nghe ngóng những chuyện liên quan tới Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, thế nhưng bao lâu nay vẫn không có thu hoạch gì. Trong đó vốn cũng không có tin tức về Trần Kim Đình.

Bạch Vô Kỵ nói:"Là sư phụ hẳn không cho hẳn tu luyện, nhánh của Phương Kim Ngô mặc dù là tán tu nhưng võ công truyền thừa không phải của Ma đạo.

Phương Kim Ngô cho rằng Trăn Kim Đình tu luyện ma công như vậy tổn thương thiên hòa, thậm chí có thể khiến lực lượng trong cơ thế mình xung đột, cho nên nghiêm cấm hắn tu luyện.”

Nghe xong câu này, sắc mặt cả Sở Hưu và Mai Khinh Liên đều không dễ nhìn.

Phương Kim Ngô đúng là kiêu ngạo, còn ghét bỏ ma công một trong Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú. Hóa ra theo hẳn tu luyện ma công là kém một bậc? Đang xem thường ai đây?"

Thấy Bạch Vô Kỵ có vẻ không giống nói dối, Sở Hưu liền gật đầu, tùy ý khua tay nói: “Được rồi, ngươi về đi.”

Bạch Vô Kỵ rốt cuộc thở dài một tiếng, có điều ngay lúc hẳn xoay người đi, sau lưng lại vang lên giọng nói của Sở Hưu: "Có chuyện, ta sẽ cho người âm thăm liên lạc với ngươi.”

Bạch Vô Ky nghe vậy đờ người ra, hẳn quay đầu lại, vẻ mặt tức giận mà không dám phát tác: “Còn chuyện gì nữa? Chẳng phải ta đã nói tung tích của Thiên

Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú cho ngươi rồi ư?"

Sở Hưu mỉm cười lạnh lẽo: “Hôm nay ta cứu tiền đồ của ngươi, nếu ta không ra tay, kết cục của ngươi sẽ chẳng khác gì đám đệ tử đời trước của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không chết cũng bị tàn phế. Ngươi cam tâm tình nguyện làm kẻ tàn phế chắc?

Ân tình lớn như vậy, ngươi nghĩ tung tích một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú là đủ trá nợ ư?"

Bạch Vô Kỵ xiết chặt nắm tay, cố nén cơn giận, hắn rất muốn mắng Sở Hưu không giữ chữ tín, nhưng hắn không dám.

“Vậy ta phải trả tới khi nào?”

“Trả cả đời!”

Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười trêu tức: “Đương nhiên nếu có ngày nào đó ta chết đi, hay ngươi tự nhận thấy thực lực của ngươi mạnh hơn ta. Vậy ân tình này ngươi có thể không trả.”

Bạch Vô Kỵ sắc mặt đỏ lên, nhưng cuối cũng vẫn chán nản buông lỏng nắm đấm, trực tiếp quay người bỏ đi.

Hắn cho là mình thoát khỏi số mệnh, không cần lấy máu tươi của bản thân làm nguyên liệu, không ngờ cuối cùng vừa rời hang hổ lại lọt vào ổ sói.

Không phải Bạch Vô Kỵ không có lòng tin mà với trạng thái hiện tại của hắn, có tu luyện cả đời cũng chẳng đuổi kịp Sở Hưu.

Cho nên hắn chỉ có thể mong chờ Sở Hưu chết sớm một chút, hẳn cũng được giải thoát.

Nhưng vấn đề là chuyện này cũng chẳng đáng tin cậy.

Người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm Ma đầu Sở Hưu giết người vô số, còn hay điên cưỡng tự tìm đường chết. Kết quả thực lực của y càng ngày càng mạnh, muốn y chết cũng chẳng đơn giản Nhìn bóng lưng Bạch Vô Kỵ, Mai Khinh Liên tặc lưỡi thở dài: "Ngươi đúng là điên rồi, sau này tiểu tử gặp ngươi e là có bóng ma trong lòng.

Có điều ngươi không sợ ép hắn quá đáng, khiến hắn liều mình cá chết rách lưới à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: "Một con lươn nhỏ sao coi là cá? Huống chỉ ta đang giúp hẳn. Thời gian tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có còn tồn tại được không? Nếu hắn đứng về phía ta tối thiểu ta có thể giữ mạng cho hắn."

Thật ra trước kia nếu Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không đắc tội với nhiều người như vậy, với thực lực căn cơ và súc tích của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không cần lo chuyện bị diệt môn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv