Trong giới tán tu rất ít tông sư võ đạo, cường giả. Chân Hỏa Luyện Thần xuất thân tán tu đã ít lại càng ít.
Cho dù là thủ tọa một viện của Đại Quang Minh Tự đi ngang qua Không Sơn Cốc còn vào bái kiển, thái độ hết sức khách khí.
Trần Kim Đình thân là đệ tử Phương Kim Ngô, hơn nữa với tuổi tác của Phương Kim Ngô, chắc hẳn cũng chẳng thể thu thêm đệ tử khác. Cho nên Trần Kim Đình gần như là đệ tử quan môn, thân phận này quả thật bất phàm, chưa nói tới chuyện so được với Sở Hưu, nhưng chí ít hẳn không sợ Sở Hưu.
Nhậm Thiên Lý ở bên cạnh muốn kéo Tiần Kim Đình lại nhưng không kịp, đành phải đứng cạnh Trần Kim Đình, đề phòng Sở Hưu đột nhiên xuất thủ.
Người khác không biết rõ vẽ Sở Hưu, Nhậm Thiên Lý đã đọc tỉ mí tư liệu vẽ Sở Hưu. Người này hành xử điên cưồng vô độ, khi những người khác cho rằng y sẽ không xuất thủ, y lại xuất thủ, quả thật không thể xét theo lẽ thường được.
Sở Hưu nhìn Trần Kim Đình, híp mắt nói: “Người phải tự biết mình, ngươi biết mình xuất thân không kém, vì sao giờ còn chưa được lên Long Hổ Bảng không?”
Mặc dù Trần Kim Đình biết lời từ miệng Sở Hưu chắc chắn không tốt đẹp gì, có điều hãn vẫn không nhịn được nói: “Vì sao?”
Củng là võ giả thế hệ trẻ, hai người Trương Thừa Trình và Sở Hưu đều đã đứng trên đỉnh cao trong củng lứa tuổi. Thế nhưng Sở Hưu còn khiến người ta ước ao ghen tị hơn cả Trương Thừa Trinh.
Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Thừa Trinh thành danh quá lâu, thậm chí từ khi hẳn sinh ra trên người đã phủ một văng hào quang.
Cho nên khi Trương Thừa Trinh còn niên thiếu, những kế ước ao ghen tị với hẳn đã chịu đựng tới phát chán rồi. Tới lúc này thậm chí tất cả mọi người đều đã quen, bất luận Trương Thừa Trinh làm ra đột phá khó lòng tưởng tượng đến đâu đi nữa, mọi người chỉ cảm thấy rất bình thường, bởi vì hẳn là Trương Thừa Trinh.
Còn Sở Hưu lại khác, mặc dù y là võ giả của nhánh Ẩn Ma nhưng thực tế người trong giang hồ đều biết y coi như xuất thân nửa dân dã. Trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, chắc chỉ có Lã Phụng Tiên xuất thân thấp hơn y.
Hơn nữa Sở Hưu còn dùng tư thế hắc mã leo thẳng một mạch vượt qua đại đa số các tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng, thậm chí vượt qua cả Tông Huyền mà mọi người luôn cho rắng ngang tài ngang sức với Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Chuyện này quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Thanh danh thực lực thăng tiến quá nhanh, kết quả đương nhiên là nhiều người nghỉ vấn cùng vô thức căm thù, Trần Kim Đình này cũng là như vậy.
Sở Hưu nheo mắt nhìn Trần Kim Đình cười lạnh nói: "Rất đơn giản, vì ngươi là một tên rác rưởi!”
Gương mặt Trần Kim Đình lập tức lộ rẻ giận dữ.
Hắn xem như nửa đường xuất gia, hơn mười tuổi mới bắt đầu tu luyện võ đạo, chỉ dùng hơn mười năm đã bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, như vậy đã rất không tệ.
Huống chỉ được một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Phương Kim Ngô để ý tới đồng thời thu làm đệ tử quan môn, đâu thể là hạng kém cỏi?
Sở Hưu tiếp tục cười lạnh nói: “Đạo tu võ, một mình xông lên phía trước, sắc bén vô song. Những võ giả đã thành danh có ai không trải qua vô số tôi luyện? Có ai không chém giết từ núi đao biển máu ra?
Vừa rồi ngươi có gan đối mặt trả lời Bàng trại chủ, dựa vào cái gì? Dựa vào chút lực lượng cỏn con yếu tới mức đáng thương của ngươi sao? Không, là dựa vào thanh danh cùng thực lực của sư phụ ngươi.
Giờ ngươi có gan phát ngôn bừa bãi trước mặt ta là dựa vào cái gì? Có phải nghĩ ta không dám chọc tới sư phụ ngươi không?
Một tên chỉ dựa vào sư phụ mình mới dám phát ngôn bừa bãi, không phải rác rưởi thì là gì?"
Trần Kim Đình bị những lời này của Sở Hưu làm cho sắc mặt đỏ bừng, chẳng khác nào sắp chảy ra máu.
Sở Hưu nói từng lời đều như đâm thấu vào tim, mặc dù trong lòng hắn thật sự nghĩ vậy nhưng lại không đồng ý thừa nhận.
Bước một bước về phía Trần Kim Đình, khí thế quanh người Sở Hưu đã cô đọng tới cực hạn, ma khí hùng hồn xen lẫn huyết khí vô biên đánh về phía Trần Kim Đình. Chỉ là khí thế đơn thuần thôi cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi tới ngạt thở.
So với khí thế Chân Hỏa Luyện Thần của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vừa rồi, mặc dù Sở Hưu không có uy áp và khí thế như cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng khí tức của y lại chân thực kinh khủng. Thậm chí so sánh ra, mọi người lại có cảm giác khí thế vừa rồi của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có phần giả dõi như lâu đài trên không trung.
Nhậm Thiên Lý biến sắc, lập tức hành động. Hẳn trực tiếp che trước người Trần Kim Đình, hai tay kế ấn, một lưỡng cương khí hùng hồn bộc phát quanh người, bất động như núi, cứng rắn như sắt thép, kiên cường ngăn chặn khí thế cường đại của Sở Hưu.
Mặc dù vẻ ngoài rất bình tĩnh nhưng thực ra trong mắt Nhậm Thiên Lý đã khó nén nổi vẻ hoảng sợ.
Ngay khoảnh khắc ngăn cản khí thế quanh người Sở Hưu, không ngờ hẳn lại thấy được biển máu vô biên, bên trong có vô số linh hồn ác quỷ kêu gào.
Chuyện này khiến Nhậm Thiên Lý kinh hãi tới cực điểm, rốt cuộc Sở Hưu này
giết bao nhiêu người mới ngưng luyện được khí thế kinh khủng như vậy?
Phía sau Sở Hưu, Mai Khinh Liên lại hơi cau mày.
Nàng coi như người chứng kiến Sở Hưu quật khởi, cho nên so với những người khác, Mai Khinh Liên quen thuộc với Sở Hưu hơn nhiều.
Nàng vẫn còn nhớ, trước đó mặc dù khí thế của Sở Hưu rất hung ác, nhưng lại rất khác so với hiện tại.
Giờ khí thế trên người Sở Hưu rất mạnh, thậm chí khiến người ta có cảm giác tim đập chân run.
Nhưng nàng lại thấy lưỡng lực lượng kia rất lạ lãm, dường như không phải lực lượng thuộc về Sở Hưu.
Những thứ này bản thân Sở Hưu lại không hề phát giác, y chỉ lạnh nhạt nói với Nhậm Thiên Lý: “Nhậm tướng quân, nơi này không có việc của ngươi. Nếu ngươi tới đây chúc thọ, vậy ngoan ngoãn chúc thọ. đi, quản lý cho tốt sư đệ của ngươi là được, đừng xen vào việc của người khác!"
Nhậm Thiên Lý không nói gì, trong mắt chỉ lóe lên vẻ kiêng dè.
Kéo Trần Kim Đình lại, Nhậm Thiên Lý bí mật truyền âm quát: “Sư đệt Trước đó ta đã nói với ngươi như thế nào? Cho dù có sư phụ, ngươi cũng đừng gây chuyện trên giang hồ.
Sư phụ chúng ta dù sao cũng là tán tu, chỉ có một thân một mình, không có căn cơ của đại phái. Giờ sư phụ còn tại thế, ngươi có thể sống thoải mái một chút, vạn nhất có ngày nào sư phụ không còn, ngươi làm thế nào chứ? Ta cũng rất muốn che chở cho ngươi, nhưng giang hồ rộng lớn như vậy, có rất nhiều người ta không động được tới!
Ví dụ như tên Sở Hưu này, trên triều định hắn là đại đô đốc Trấn Võ Đường mà bệ hạ đích thân sắc. phong, còn kết giao với Hạng Võ đại tướng quân Tây Lăng Quân.
Trên giang hồ, hần còn là người thừa kế hai. Ngươi có biết lực lượng nhánh Ẩn Ma ẩn nấp trong bóng tối lớn tới mức nào không? Cho dù sư phụ chúng ta cũng không dám động tới!"
Trần Kim Đình cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ không phục, chỉ giải thích: “Đệ chỉ không quen thấy thái độ hung hăng bá đạo của tên Sở Hưu kia mà thôi. Hơn nữa hẳn có chức vị đó chẳng qua là đoạt của sư huynh mà thôi!
Bệ hạ thành lập Trấn Võ Đường, muốn tìm một người có liên hệ sâu sắc với giang hö làm đại đô đốc. Có nhìn thế nào thì người này cũng nên là sư huynh, thế nhưng lại bị tên Sở Hưu này đoạt mất. Vì sao lại như vậy?”
Nhậm Thiên Lý hừ lạnh một tiếng nói: "Chuyện của ta không căn ngươi ra mặt giúp, tự lo cho chính mình là được! Nhớ cho kỹ, lát nữa đừng nhiều lời!”