Tay cầm đao của y lập tức trở nên đen kịt, ma khí tỉnh khiết dẫn phát tử khí sát khí, ngưng tụ thành đao mang dài hơn mười trượng bám lên Thiên Ma Vũ. Tiếp đó Sở Hưu xuất đao chém ra, toàn bộ ánh sáng trong đạo quan đều bị thôn tính sạch sẽ. Bóng tối cực hạn, cảm xúc tiêu cực tới cực hạn đều ngưng tụ trong một đao vô cùng quỷ dị này!
Thiên Ma Vũ của Sở Hưu vốn là ma đao, trong quá khứ khi xuất thủ, y luôn dung nhập Huyết Luyện Thần Cương vào, khiến nó mang theo sát khí nồng đậm.
Sau này Sở Hưu nắm giữ bảy thanh ma đao, lại đem hận ý của Hận Đao dung nhập vào trong.
Lúc ở Ngụy Quận, Sở Hưu lại nhận được truyền thừa kiếm ý liên quan tới tử ý giết chóc. Mặc dù y không biết kiểm pháp nhưng lại dung nhập nó vào đao pháp của mình.
Cho nên một đao này của Sở Hưu chém ra nhìn như đơn giản nhưng lại dung nhập biến hóa lực lượng kinh người.
Một đao hạ xuống, kiếm quang lôi xà của Trương Toàn Tông đều bị thôn tính. Hắn còn cảm thấy một luồng lực lượng âm u tới cực điểm đánh tới, khiến trường kiếm trong tay hắn xuất hiện một vết rạn.
Thân hình Trương Toàn Tông nhanh chóng thối lui, quả quyết từ bỏ trường kiếm trong tay, tay niết lôi ấn. Chí trong chớp mắt ánh sét vô tận ngăn cắn trước người hẳn, lúc này mới cản được uy lực một đao vừa rồi của Sở Hưu. Lúc này ánh mắt Trương Toàn Tông đã mang đầy kinh hãi.
Thực lực Sở Hưu này mạnh đến vậy ư?
Trong Thiên Sư Phủ, đúng là Trương Toàn Tông không có danh tiếng gì. Có điều cho dù hẳn không nổi tiếng thì cũng là tông sư võ đạo. Thân là tông sư võ đạo của Thiên Sư Phủ, thực lực cùng địa vị của hắn vốn cao hơn tông sư võ đạo bình thường một quãng.
Thế nhưng đối mặt với Sở Hưu, chỉ một chiêu thôi, Hưu đã khiến hân có cảm giác bất lực.
Thực lực người trẻ tuổi kia e là đã sánh vai được với Trương Thừa Trinh!
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Trương Toàn Tông rồi lập tức bị hắn xóa bỏ.
Trương Thừa Trinh là tương lai của Thiên Sư Phủ bọn họ, là niềm kiêu hãnh của Thiên Sư Phủ bọn họ, là độc nhất vô nhị. Không ai có thể sánh vai với hắn, kể cả Sở Hưu cũng không thể!
Trương Toàn Tông cần răng, gầm lên một tiếng, hai tay lóe lên trong tỉa sét, dẫn dắt lôi đình màu xanh trên không trung nhập thể. Lúc này toàn thân hắn như Lôi Thần Hàng Lâm, tấn công về phía Sở Hưu.
Thật ra hắn có thể trốn, nơi này là Long Hổ Sơn, là Thiên Sư Phủ, chỉ cần hắn trốn lên núi sẽ có vô số viện binh. Đừng nói Sở Hưu tới, cho dù Ngụy Thư Nhai tới cũng không giết được hắn.
Nhưng thân là đệ tử Thiên Sư Phú, tôn nghiêm khiến hẳn không thể trốn. Đối mặt với tiểu bối hư Sở Hưu, hành động của hẳn sẽ thành nỗi hổ thẹn cho Thiên Sư Phủ!
Hắn có thể chết nhưng tôn nghiêm Thiên Sư Phủ không thể để mất.
Sở Hưu kinh ngạc nhìn Trương Toàn Tông, người này không sợ chết thật hay còn thủ đoạn gì?
Lúc này Viên Cát sau lưng Sở Hưu nôn nóng hét lớn: “Sở đại nhân! Xin hãy tha cho hân một lăn, lão đạo ta nguyện phối hợp với Sở đại nhân ngài bói toán tất cả mọi thứ ngài muốn!”
Viên Cát vốn là người tất nhát gan, hơn nữa còn tự tự tự lợi.
Chỉ có điều lúc trước khi hắn tới Tây Sở, Trương Toàn Tông không nói hai lời, trực tiếp tới tiếp đón, còn hao tâm tổn trí giúp hẳn đặt chân tại Tây Sở. Ân tình đó khiến Viên Cát cũng phải cảm động.
Lúc này Trương Toàn Tông ra tay cũng là vì giúp hẳn, hẳn đương nhiên không thể đứng nhìn Trương Toàn Tông chết trong tay Sở Hưu được.
Không biết Sở Hưu có nghe thấy lời của Viên Cát không, có điều khi y xuất thủ lần nữa đã thu hồi Thần 'Vũ Môn trong tay, đổi sang niết ấn quyết. Có điều thứ y niết lại là phật ấn, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn!
Giới tử tu di, càn khôn đảo ngược. Trước mặt Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, cả thiên địa đều bị xoắn nát. Ánh sét tiêu tan, Trương Toàn Tông phun ra một ngụm máu tươi, lui lại vài bước.
Sở Hưu vẫn giữ thần sắc lạnh lùng, lực lượng nguyên thăn ngưng cung hóa tiễn. Diệt Hồn Tiễn bản ra, xé gió bay về phía Trương Toàn Tông. Mũi tên này cho dù không giết Trương Toàn Tông cũng sẽ khiến nguyên thần hẳn trọng thương.
Võ thuật Diệt Hồn Tiễn vốn là bí pháp nguyên thần một trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức. Thực ra ban đầu khi vừa nhận được môn công pháp này, Sở Hưu không hay dùng, lý do là tiêu hao quá lớn.
Có điều vẽ sau tinh thần lực Sở Hưu tăng cường, lại phối hợp cùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật sử dụng, uy lực môn bí pháp nguyên thăn này tăng cường gấp bội, gần như đã bản tất trúng.
Trương Toàn Tông kinh hãi nhìn Diệt Hồn Tiễn trước mặt. Lực lượng đó tập trung vào hẳn, khiến Trương Toàn Tông hiểu ra, bất luận mình né tránh ra sao cũng không thể thoát khỏi mũi tên này.
Thiên Sư Phủ có vô số công pháp bí điển, cũng có bí pháp kháng cự nguyên thần. Nhưng Trương Toàn Tông lại không tu luyện.
Ngay lúc Trương Toàn Tông định thiêu đốt tỉnh huyết để ngăn cản mũi tên này của Sở Hưu, một bóng người lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Thừa Trình, giơ một ngón tay ra. Chỉ chớp mắt ánh sét bừng lên, lôi quang nóng rực mang theo lực lượng trấn tà tru ma trực tiếp phá tan mũi Diệt Hồn Tiễn kia.
Người này mặc đạo bào màu trắng, dung mạo anh tuấn, hai mắt như loáng thoáng lôi quang.
Người xuất hiện trước mặt Trương Toàn Tông chính là Trương Thừa Trinh!
Trương Toàn Tông sửng sốt nhìn Trương Thừa Trinh, thần sắc xấu hổ nói: “Thừa Trinh...”
Hắn là trưởng bối của Trương Thừa Trinh, lẽ ra nên che gió chắn mưa cho Trương Thừa Trinh. Thế nhưng giờ bản thân hắn lại được Trương Thừa Trinh cứu giúp, chuyện này khiến Trương Toàn Tông cảm thấy mất mặt
Trương Thừa Trinh lắc đầu nói: “Sư thúc không cần nói nhiều. Bọn sư bá vẫn đang chờ sư thúc mang lương thực vẽ núi đấy, nếu không sẽ trễ giờ cơm tối mất. Chuyện nơi này cứ giao cho con là được”
Trương Toàn Tông đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng đành im lặng. Hẳn chỉ lắc đầu lui lại phía sau nhưng không rời đi.
Được Trương Thừa Trinh cứu đã mất mặt lắm rồi, làm sao hẳn có thể để mình Trương Thừa Trinh ở lại chiến đấu tại đây?
Nhìn Sở Hưu, Trương Thừa Trinh lạnh nhạt nói: “Sở huynh, lại gặp mặt rồi, còn chưa kịp chúc mừng ngươi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo đấy”
Sở Hưu lắc đầu nói: "Những người khác chúc mừng ta còn nhận, nhưng Trương Thừa Trinh ngươi nói ra những lời này lại giống chế nhạo hơn.
Cho dù ta bước vào cảnh giới tông sư võ đạo nhưng cũng chậm hơn ngươi một bước, có gì đáng chúc mừng.
Nơi này là địa bàn của Thiên Sư Phủ, ngươi xuất hiện ở đây là định ngăn cản ta?”
Trương Thừa Trinh lắc đầu nói: “Lão thiên sư đã nói, Thiên Sư Phủ sẽ không ức hiếp bất cứ ai, nhưng cũng không thể để người ta ức hiếp được.
Ngươi muốn mang Viên Cát đi, vậy chỉ cần hắn đồng ý là được, nhưng ngươi không nên đả thương Toàn Tông sư thúc!”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Nhưng nếu vị sư thúc kia của ngươi không ngăn cản ta, sao ta lại làm hẳn bị thương”
Trương Thừa Trinh cũng lắc đầu nói: "Cho nên lão thiên sư còn nói, trên giang hồ vốn đâu có nhiều đạo lý để nói, có lẽ ai cũng đúng, cũng có thể ai cũng sai.
Đến lúc này, có thể động thủ thì không căn phải nói nhảm. Đánh thẳng chính là đúng. Đánh thua chính là sai”
Sở Hưu hiểu rõ gật đầu nói: “Lão thiên sư đúng là người hiểu chuyện."
Dứt lời, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đã mang theo ma khí ngập trời chém ra một đao. Tử ý sát khí hóa thành mũi nhọn, uy lực một đao đó khiến người người run rẩy, thậm chí có tiếng ác quỷ kêu gào vang lên mơ hồ. Một đao này đã có uy lực cường đại dẫn động thiên địa, dẫn phát lực lượng mặt trái cực hạn của thiên địa này!
Trong tay Trương Thừa Trinh cũng hiện lên một thanh trường kiếm.
Đó là một thanh trường kiếm đen nhánh tỏa ra khí tức quỷ dị ác độc cực điểm, nhưng bên trên lại bố trí lôi văn, chèn ép triệt để luồng khí tức quỷ dị kia.
Đây là thần binh Thắng Tà của Long Hổ Sơn, từ ngày Trương Thừa Trinh sinh ra nó đã được định sẵn sẽ thành thần binh của hắn.
Trong truyền thuyết, Thắng Tà vốn là hung binh nhưng được tiên tổ Thiên Sư Phủ dùng năng lực mạnh mẽ của mình hàng phục trấn áp, chuyển thành thần binh mà chỉ võ giả Thiên Sư Phủ mới có thể dùng lôi pháp sai khiến.
Thắng Tà đâm ra, đao kiếm giao nhau, ánh sét cùng ma khí tan vỡ. Một tiếng nổ lớn vang lên, đạo quan của Viên Cát hoàn toàn nát bấy!