Côn Luân Ma Chủ

Chương 866: Hành trình tới Ngụy Quận



Hàn công công cúi đầu, không nói thêm gì.

Tâm tư bệ hạ ra sao, hắn không thể tùy ý phỏng đoán được, tóm lại bệ hạ nghĩ là tốt vậy chắc chắn là tốt.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, Sở Hưu cùng Ngũ Ương đạo. nhân đi theo hai hướng, không buồn quay đầu, chia tách trong không vui.

Mặc dù cuối cùng Hạng Long không trách phạt ai nhưng rõ ràng bên chịu thiệt nặng nhất là Ngũ Ương đạo nhân.

Từ khi Sở Hưu bắt đầu xuống tay với Cự Linh Bang, Ngũ Ương đạo nhân đã lợi dụng vật mà tiên tổ Thần Vũ Môn lưu lại để thuyết phục Yến Hoài Nam.

Mắt thấy chỉ thiếu một bước nữa thôi la thành công, thế nhưng lại bị Sở Hưu quấy nhiễu, chuyện này cực kỳ khó chịu.

Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu chỉnh lý tỉ mỉ một số sự vụ gần đây trong Trấn Võ Đường, không có việc gì cần xử lý đặc thù.

Sự chú ý của Đại Quang Minh Tự không đặt bên Bắc Yên, những tông môn như Hoàng Phủ thị cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng bo bo giữ mình, không chạy tới gây sự với y.

Cho nên Sở Hưu cũng định lên đường tới Ngụy Quận.

Chuyến đi tới Ngụy Quận Sở Hưu không mang theo nhiều người, chỉ có Đường Nha cùng mười mấy tâm phúc thực lực không tồi. Vê phân Mai Khinh Liên, nàng lưu lại thủ hộ Trấn Võ Đường.

Đối với thứ như kiếm pháp, Mai Khinh Liên không hứng thú. Nàng chỉ căn dặn Sở Hưu nếu có vật gì tốt đừng quên phần nàng là được.

Ngụy Quận, trong Thông Châu Phủ, Sở Hưu đi trên đường cái của Thông Châu Phủ, tâm trạng mang chút phức tạp.

Đây là nơi lập nghiệp của y, cũng là nơi y có rất nhiều bí mật cần che giấu.

Tỷ như thân phận Long Kỵ Cấm Quân của lão cha hờ, giờ cho dù bị người ta điều tra ra mình cũng chẳng cần lo lắng.

Với thân phận và địa vị hiện tại của Sở Hưu đã không cần phải sợ bên triều đình Đông Tề nữa, huống hồ quan hệ của y với nhị hoàng tử Đông Tê cũng không tệ.

Căn cứ theo tình báo trước đó của Sở Hưu, Thương Lan Kiếm Tông đã hoàn toàn phế bỏ.

Liễu Công Nguyên đã chết, Thẩm Bạch cũng đã chết, Đậu Quảng Thần cùng đám tỉnh nhuệ Thương Lan Kiếm Tông chết dưới tay Sở Hưu trong Tiểu Phàm Thiên, toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông đã hoàn toàn tan hoang.

Có thể nói Thương Lan Kiếm Tông hoang tàn sụp đổ rõ ràng là do Sở Hưu, nói y phá hủy Thương Lan Kiếm Tông cũng không quá.

Hôm nay Thương Lan Kiếm Tông đã bị loại khỏi Thất Tông Bát Phái, Sở Hưu tới cửa ép hỏi vài thứ cũng rất đơn giản.

Có điều khi Sở Hưu mang người tới Thương Lan Kiếm Tông lại thấy không đúng.

Chân núi Thương Lan Kiếm Tông rõ là nhiều người, vô số võ giả tụ tập ở đây. Nhìn bộ dáng này đâu chỉ có võ giả Bắc Yên, thậm chí có cả người bên Đông Tề.

Thấy cảnh này Sở Hưu lập tức cau mày, rốt cuộc Thương Lan Kiếm Tông xảy ra chuyện gì mà khiến nhiều người tới đây như vậy?

Chẳng qua những người khác thấy Sở Hưu tới còn kinh ngạc hơn chính Sở Hưu.

“Là Sở Hưu! Hắn mà cũng tới đây à?”

“Chuyện này cũng không lạ, dù sao ngày trước chính Sở Hưu là người giết chết Thẩm Bạch của Thương Lan Kiếm Tông, hắn có phát hiện một số thứ cũng rất bình thường.”

“Nghe nói Sở Hưu hoành hoành không hề kiêng kỵ trên đất Bắc Yên, giết người tới mức máu chảy thành sông. Có huynh đệ nào ở Bắc Yên không, kể lại tình hình xem nào?”

Trong tiếng bàn luận của mọi người, Sở Hưu trực tiếp đi lên sơn môn Thương Lan Kiếm Tông. Có điều khi tới đỉnh núi, y lại phát hiện số võ giả ở đây còn nhiều hơn, thậm chí còn là võ giả đại phái, thực lực không yếu. Hơn nữa đại đa số là người trong Ngũ Đại Kiếm Phái, chỉ riêng số Sở Hưu biết cũng có không ít.

Trong đó có Vô Phong Kiếm - Trình Đình Phong của của 'Tàng Kiếm Sơn Trang, Không Minh Kiếm - Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư.

Một người trong đó nhìn trang phục hẳn là người của Phong Vân Kiếm Trủng, có điều Sở Hưu không biết hắn.

Thấy Sở Hưu tới, mọi người cùng nhìn sang phía Sở Hưu một chút, hơi cau mày, không ai có sắc mặt khá khẩm gì.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Sở Hưu: “A, Sở huynh, sao ngươi lại tới đây? Một tên dùng đao như ngươi tới đây làm gì?”

Sở Hưu quay đầu lại, vừa hay thấy Phương Thất Thiếu vác kiếm lên vai, phía mũi kiếm là bọc gà quay, chuôi kiếm là hai hồ lô rượu.

Thanh trường kiếm mà hắn gánh không như thanh kiếm trước đó, vỏ kiếm cùng chuôi kiếm đều có màu xanh thẳm, còn tỏa ra một luồng ý lạnh âm u, chưa rời vỏ đã thấy bất phàm.

Trước đó Sở Hưu cũng nghe tin, do Phương Thất Thiếu thăng lên hạng hai Long Hổ Bảng cho nên Kiếm Vương Thành đem thần binh trong môn phái, thần kiếm Kinh Nghê hạng hai mươi mốt trên Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, cho Phương Thất Thiếu.

Sở Hưu nhìn xung quanh một hồi, Phương Thất Thiếu lấy làm lạ: “Sở huynh nhìn gì vậy?”

“Ta xem người khác của Kiếm Vương Thành có tới không. Nếu bọn họ thấy ngươi làm nhục thần kiếm như vậy chắc sẽ đánh ngươi tới mức uống rượu cũng chẳng được.”

Phương Thất Thiếu cười hắc hắc nói: “Đã cho ta rồi thì kiếm là của ta, có gãy vẫn là kiếm của ta, dẫu sao cũng là kiếm của ta. Ta muốn dùng thế nào thì dùng, bọn họ quản sao được.”

Nói xong, Phương Thất Thiếu ném một hồ lô rượu cho Sở Hưu nói: “Quên không nói, chúc mừng ngươi thăng cấp lên tông sư võ đạo, đừng quên trong đó chí ít cũng có một phần công lao của ta đấy!”

Phương Thất Thiếu đang nói tới lúc liên minh Đông Tê bao vây y, hắn và Sở Hưu đánh một trận công bằng.

Nhưng thực tế trận chiến đó chỉ khiến lĩnh ngộ của Sở Hưu đối với Thiên Tử Vọng Khí Thuật tăng thêm một cấp. Sở Hưu bước vào cảnh giới tông sư võ đạo nên cảm tạ La Thần Quân mới đúng.

Nhìn ánh mắt Sở Hưu, Phương Thất Thiếu nhún vai: “Được rồi, không phải có một phần thì cũng có một chút chút chứ?”

Sở Hưu không trả lời, chỉ mở hồ lô rượu ra uống một hớp. nói: “Sau lần đó về Kiếm Vương Thành ngươi có bị phạt không? Còn nữa, sao ngươi lại ở đây, người Kiếm Vương Thành không đi theo à?”

Phương Thất Thiếu mở bọc gà quay ra, xé một cái đùi gà đưa cho Sở Hưu nói: “Đương nhiên không bị phạt rồi, mấy lão già ấy nỡ phạt ta á? Chỉ có điều ngươi với Trương Thừa Trinh liên tiếp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, mấy lão già ấy cũng nóng nảy, cho dù không sánh bằng ngươi và Trương Thừa Trinh, tối thiểu cũng không thể rớt xuống dưới hạng ba được.

Bọn họ cũng biết giam ta cả ngày cũng vô dụng cho nên thả ta ra, để ta tìm kiếm cơ duyên và linh cảm bước vào tông sư võ đạo.”

Sở Hưu nhìn qua cánh tay cầm đùi gà của Phương Thất Thiếu, không nhận lấy mà xé một cái đù khác trên con gà.

Phương Thất Thiếu nhếch miệng nói: “Quái đản!”

“Ngươi còn chưa nói ngươi tới Thương Lan Kiếm Tông làm gì? Còn đám người này sao lại xuất hiện ở đây?”

Sở Hưu cắn đùi gà, đưa mắt nhìn sang đám người Trình Đình Phong.

Phương Thất Thiếu kinh ngạc: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi tới không phải vì bảo vật mà Thương Lan Kiếm Tông lưu lại hay sao? Nghe nói Thẩm Bạch nhận được bảo vật kia nên mới có thực lực khiêu chiến với ngươi.”

Nghe xong câu này Sở Hưu lập tức nhíu mày, cánh tay cũng vô thức dùng lực, đùi gà bị y cương khí vô tình lộ ra của y đánh nát.

Phương Thất Thiếu lai bĩu môi nói: “Lãng phí lương thực!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv