Từ phòng phẫu thuật đi ra, thật lâu Chu Hoành Quang vẫn không thể tiêu tán hết ngỡ ngàng!
Tuổi của Vương Dũng và Trần Thương không xê xích bao nhiêu, thế mà cũng lợi hại như vậy.
Mặc dù không biết kỹ năng phẫu thuật của cậu ta như thế nào, nhưng chỉ riêng kỹ năng xử lý vết thương này cũng đã đủ để nhìn ra thực lực của cậu ta.
Người trẻ tuổi, rất không tệ!
Chỉ đáng tiếc là ông lại bỏ qua ca phẫu thuật của cậu ta, aiz...
Việc này khiến Chu Hoành Quang rất kinh hãi, dù sao chỉ là trong khoa cấp cứu của một cái Tỉnh Nhị Viện nho nhỏ vậy mà ngọa hố tầng long, xuất hiện đến tận hai bác sĩ tuổi trẻ tài cao!
Điều này cực kì có ý vị.
Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang lại cảm thấy có khả năng là trùng hợp?
Khẳng định là trùng hợp!
Nghĩ tới đây, ông ta quyết định đi xuống phòng phẫu thuật, hy vọng có thể nhìn thấy một ca phẫu thuật tương đối hoàn chỉnh.
Trông thấy dáng vẻ khiếp sợ của Chu Hoành Quang, trong lòng Lý Bảo Sơn vô và đắc ý cũng rất vui vẻ.
Trong lòng của Lý Bảo Sơn đắc ý vô và, chỉ kém lấy bài kinh kịch “Lấy trí dọa Hổ ra, chọn một đoạn ngâm nga...
Ở phòng phẫu thuật bên cạnh đã có mấy người đi vào. Chu Hoành Quang rất hiếu kì trong phòng phẫu thuật chuẩn bị thực hiện loại phẫu thuật gì.
Sau khi mở cửa đi vào, Chu Hoành Quang phát hiện trong phòng là một cô gái trẻ, tuổi không lớn, tương đương với bọn Trần Thương. Dường như còn chưa bắt đầu phẫu thuật, cuối và cũng có thể quan sát một ca phẫu thuật hoàn chỉnh!
Lý Bảo Sơn cười cười, hỏi:
- Tiểu Tân, phẫu thuật cái gì?
Tần Duyệt nói:
- Chủ nhiệm, phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa.
Chu Hoành Quang bất động thanh sắc đứng vừa, phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, tuy không có quá nhiều kỹ thuật nhưng lại có thế khảo nghiệm kiến thức phẫu thuật cơ bản, thông qua việc phẫu thuật có thể nhìn ra rất nhiều chỉ tiết. kỹ
Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang cũng rửa mắt mà đợi.
Phẫu thuật bắt đầu, Tăn Duyệt căm lấy dao phẫu thuật, sau khi tiêu độc nhẹ nhàng rạch một dao, một chỗ khâu không đến 2 em xuất hiện.
Ngay lúc này, Chu Hoành Quang lập tức sững sờ, chỗ khâu nhỏ như vậy, đây là phẫu thuật nội soi? Hay là...
Nhưng cách thao tác của Tân Duyệt thao tác thì đây cũng không phải nội soi, hơn nữa lại chỉ có một cái lỗ, ông ta lại lập tức sửng sốt thêm chút nữa.
Tân Duyệt thao tác đâu vào đấy, Chu Hoành Quang đứng phía sau quan sát, ánh mắt quan sát phẫu thuật rất tốt.
Cuối cùng Chu Hoành Quang cũng rõ ràng, đây là phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa bằng vết mổ nhỏ.
Nhưng Chu Hoành Quang rất nhanh đã phát hiện, người bệnh ruột thừa này không đơn giản, dường như không đơn giản là viêm ruột thừa, mà là viêm ruột thừa sịnh mủ. Ca phẫu thuật này dùng vết mổ nhỏ có vẻ không hợp?
Phải tranh thủ thời gian mở rộng vết cắt đi!
Chu Hoành Quang không nhịn được lo lắng.
Thế nhưng chỉ thấy Tân Duyệt không chút hoang mang. Lúc này, cô nói với y tá:
- Chếch về phía bên trái 15 cm, xuống dưới 10 độ...
Y tá dường như cũng sớm quen với loại phương pháp này, vội vàng điều chỉnh giường phẫu thuật.
Sau khi y tá điều chỉnh giường phẫu thuật, Chu Hoành Quang kinh ngạc phát hiện tăm mắt phẫu thuật còn tốt hơn trước!
Lần này, Chu Hoành Quang trợn tròn mắt?
Ca phẫu thuật này... Phương pháp vết mổ nhỏ lại còn có thể dùng như thế này?
Mẹ nó, trước kia làm sao ông lại không biết?
Chẳng lẽ là do những năm gần đây ông không chú ý những hội nghị phẫu thuật này?
Tuyệt đối không phải!
Đối với những thông tin biến động của hệ thống ngoại khoa, Chu Hoành Quang vô và coi trọng, bình thường luôn theo dõi các tạp chí mới nhất.
Vậy mà dường như chưa từng thấy được những kỹ năng này nha?
Nhìn Tân Duyệt phẫu thuật, Chu Hoành Quang bắt đầu hoài nghỉ nhân sinh.
Ba ca phẫu thuật kém chút nữa làm viện sĩ Chu bối rối.
Mặc dù những ca phẫu thuật này đều không khó, thậm chí rất đơn giản, thế nhưng lại áp dụng các loại thuật thức cách tân hơn nhiều so với truyền thống. Trước mắt, lĩnh vực ngoại khoa đang khuyết thiếu một loại lực lượng linh hồn: Cách tân!
Thứ Chu Hoành Quang xem xét không phải chỉ phẫu thuật, thứ ông ta nhìn càng xa, càng thâm ảo hơn nữa.
Thế nhưng càng là như thế, ông ta càng có thể cảm giác được khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện vô cùng bất phàm.
Hai ca phẫu thuật này đối phẫu thuật truyền thống đã tiến một bước xa.
Nếu như nói vết mổ nhỏ là cải tiến để thích hợp với điều kiện cơ sở bệnh viện thì phẫu thuật nội soi vết thương nhỏ chính là phương pháp phẫu thuật cải tiến của bệnh viện thành phố lớn. Rất có giá trị!
Cũng rất có ý nghĩa.
Trong lúc nhất thời, cảm xúc của Chu Hoành Quang bành trướng, khi nhìn bác sĩ trẻ tuổi Tân Duyệt ông bỗng nhiên thấy bùi ngùi mãi thôi...
Ông lại không biết nói cái gì cho phải.
Trần Thương nhìn Tân Duyệt phẫu thuật, không nhịn được tán thưởng, không tệ, không tệ, có tiến bộ!
Lúc ấy là Tân Duyệt và Trần Thương cùng nhau viết luận văn về vết mổ nhỏ. Bình thường Trần Thương cũng dạy cho cô làm sao để phẫu thuật, điều chỉnh ánh mắt như thế nào, hiện tại cô tiến bộ rất nhanh nha.
Một lát nữa tan tầm phải ban thưởng cho cô thật tốt!
Tặng cái gì thì tốt đây?
Một ly trà sữa?
Hơi nhiều!
Nếu không tặng một cái thơm yêu thương.
Nghĩ tới đây, Trần Thương cười dâm một tiếng...
...
...
Chu Hoành Quang quan sát hết ca phẫu thuật, trong lòng rất phức tạp.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Chu Hoành Quang nhìn Lý Bảo Sơn, lại nhìn Tân Duyệt nói
- Aiz! Chủ nhiệm Lý thật sự là lợi hại nha, tôi không nghĩ tới trong một khoa cấp cứu lại có nhiều người trẻ tuổi ưu tú như vậy, toàn một đám người mang tuyệt kỹ!
- Thật là ngọa hổ tàng long nha!
Sau khi nghe xong lời này, trong lòng Lý Bảo Sơn vô và thoải mái.
Cảm giác được chủ nhiệm của một bệnh viện đứng đầu cả nước khích lệ sao lại tốt đến vậy?
Trách không được người người đều thích được. vuốt mông ngựa!
Hóa ra lại có cảm giác sảng khoái như thế này! Lý Bảo Sơn vội vàng cười lắc đầu:
- Khách khí, khách khí!
Trương Hữu Phúc đứng vừa nhìn Lý Bảo Sơn cười tươi như hoa, trong lòng không nhịn được oán thầm vài câu: Để ông ra vẻ! Nhìn sắc mặt ông, cũng cười đến hở cả răng hàm rồi, còn khách khí!
Nghĩ tới đây, Trương Hữu Phúc thở dài, đây đều là công lao của tiểu Trần nha!
Hai loại phẫu thuật đều do tiểu Trần tự mình nghiên cứu ra, chỉ cần bắt được tiểu Trần, về sau cái gì cũng không cần lo!
Tiền Lượng thế nào lại không biết?
Trong lòng ông ta đã ghen tị đến chết với lão Trần. Đối với cách phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa bằng vết mổ nhỏ này có thể tuyệt đối khẳng định là tài năng của Trần Thương.
Chu Hoành Quang lắc đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Bảo Sơn nói:
- Chủ nhiệm Lý, tôi cũng không phải là khách sáo đâu, hai loại phẫu thuật này đại biểu ý nghĩa không giống nhau, quan trọng nhất chính là các ông đã bồi dưỡng được một thế hệ có tư duy cách tân, là loại người mà ngoại khoa của chúng ta không thể thiếu!
- Đặc biệt là loại đầu tiên kia, cách thức tối thiểu vết thương khi nội soi xâm lấn tối thiểu, thật sự là rất có ý nghĩa! Nếu như có thể khiến nó phát dương quang đại, tuyệt đối có thể tạo phúc cho càng nhiều người bệnh!
- Chủ nhiệm Lý, đây là thuật thức nghiên cứu mới của ngài sao? Tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác!
Sau khi Lý Bảo Sơn nghe thấy, mặt mo đỏ ửng:
- Cái này... Không phải do tôi nghiên cứu rai
Chu Hoành Quang nghe xong, lập tức lại vô và kinh ngạc:
- Chẳng lẽ là... Người trẻ tuổi vừa rồi?
Lý Bảo Sơn lắc đầu:
- Những thứ này... Đều là do tiểu Trần nghiên cứu ra!
- Phương thức phẫu thuật nội soi hạn chế tối đa vết thương, còn có thuật thức cải tiến phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa bằng vết mổ nhỏ, đây đều là thành quả nghiên cứu của tiểu Trần, nghe nói hiện tại đã phát biểu luận văn rồi? Đầu đề cũng đã xin.
Chu Hoành Quang nghe xong, lập tức trợn tròn mắt!
Hai thuật thức phẫu thuật cải tiến này, tất cả đều là công lao của Trần Thương?
Cái này cũng... Quá... Quá không thể tưởng tượng nổi!
Chu Hoành Quang không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thoáng qua Lý Bảo Sơn, thế mà lại sinh ra lòng ao ước...