Sở Hưu cười ha hả nói: “Đương nhiên là tới dự tiệc mừng ngàn năm khai tông lập phái của Thần Vũ Môn các ngươi rồi. Mặc dù các ngươi không mời ta nhưng thân là đại đô đốc Trấn Võ Đường, dẫu sao ta cũng phải đại diện cho triều đình tới chúc mừng chứ.
Đúng rồi, ta còn mang chút quà tới, mừng Thần Vũ Môn ngươi võ vận hưng thịnh, kéo dài ngàn năm”
Đám người ở đây sửng sốt, có điều sau đó lập tức cảm thấy lời này của Sở Hưu có vẻ không đúng.
- Thế nào là kéo dài ngàn năm? Giờ lịch sử Thần Vũ Môn đã gần được ngàn năm, lời này của Sở Hưu khác nào nói với một ông lão trăm tuổi là chúc ông sống lâu trăm tuổi, cực kỳ mất tự nhiên.
Có điều mọi người ở đây, kể cả đại đệ tử Thần Vũ Môn đều không dám bới móc gì Sở Hưu, nhưng khi Sở Hưu cho người mang lễ vật tới, đám người lao nhao biến sắc. Bọn họ có thể khẳng định, Sở Hưu này tới chắc chản là để gây chuyện!
Sở Hưu cho người mang tới một quả chuông lớn bằng cơ quan, ngoại hình hết sức hoa lệ. Nhưng vấn đề là ai lại tặng chuông cho người ta? Đưa chuông đưa ma, đây rõ ràng là cố tình sỉ nhục Thần Vũ Môn.
Vỗ vỗ quả chuông lớn, Sở Hưu cười ha hả nói: "Đây là bảo bối ở đất Tây Vực, Trung Nguyên chúng ta không có đâu. Ta bỏ bao công sức mới kiếm được đấy, thế nào, cảm động không?”
Đúng lúc này một tiếng gầm lớn vang lên: "Sở Hưu! Ngươi có ý gì?"
Yến Hoài Nam nhanh chân lao tới, gương mặt mang rõ vẻ giận dữ.
Vốn tiệc mừng ngàn năm khai tông lập phái của Thần Vũ Môn là chuyện đại hi, nhưng giờ lại bị Sở Hưu quấy nhiễu.
Vừa rồi hẳn còn bàn luận về Sở Hưu với Ngữ Ương đạo trưởng, nào ngờ giờ Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt hắn.
Sở Hưu thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, tặng quà thôi. Cho dù Yến môn chủ không thích món quà này nhưng ít ra nó cũng thể hiện tâm ý của ta, phải không?"
'Yến Hoài Nam hít sâu một hơi nói: "Được, giờ tặng quà xong rồi, ngươi đi đi."
Sở Hưu lắc đầu nói: "Thế này là Yến môn chủ không đúng rồi, làm gì có ai làm vậy?
Nhận quà xong đuổi người ta đi, không cho ăn chút cơm à?”
Yến Hoài Nam cố nén lửa giận nói: "Được! Chuẩn bị mở tiệc!
Hôm nay là tiệc mừng ngàn năm khai tông lập phái của Thần Vũ Môn, mặc dù Sở Hưu rõ ràng đang tới gây sự nhưng y không làm gì không phủ hợp quy củ, hần cũng không tiện trở mặt.
Cho nên Yến Hoài Nam chỉ đành nén lửa giận xuống, nhịn qua thời gian này rồi tính.
Đám đệ tử Thần Vũ Môn bắt đầu bố trí yến tiệc trong đại sảnh, để người của các thế lực võ lâm an vị.
Yến Hoài Nam đề phòng Sở Hưu cố tình gây sự, cho nên để chỗ của hẳn trên cùng, gần bên Yến Hoài Nam.
Sau khi sắp xếp yến tiêch xong, không đợi Yến Hoài Nam lên tiếng, Sở Hưu đã bắt đầu ăn.
Vừa ăn Sở Hưu còn vừa gật gù, Thần Vũ Môn tìm đầu bếp ở đâu vậy? Tay nghề không tệ.
Yến Hoài Nam cố nén cơn tức, ho khan một tiếng rồi nâng ly nói: “Đa tạ chư vị đã tới tham gia tiệc mừng ngàn năm khai tông lập phái của Thần Vũ Môn ta, tại hạ vô cùng cảm kích. Chén này xin kính chư vị tại đây."
Nói xong vài lời khách sáo, uống vài chén rượu nhỏ xong, những thế lực nhỏ ở đây lần lượt đứng ra tặng quà, nói vài lời khen tặng.
Đúng lúc này Sở Hưu lại đưa mắt ra hiệu cho 'Đường Nha. Đường Nha lập tức lấy một cuốn sách ra, vừa ghi vừa lẩm bẩm: “Lâm Châu Trương gia tặng một thủy ngọc ngàn năm, chậc chậc, không tệ, thật có tiền, thật béo.
Còn có Trường Lâm Quận Thần Phong Môn tặng một viên Tị Hỏa Châu. Ai da, thật keo kiệt, tên thì giống Thần Vũ Môn, thế mà lại hẹp hòi như vậy, ghen tị hay sao?”
Mọi người xung quanh thấy hành động này của Sở Hưu, không khỏi biến sắc. truyện kiếm hiệp hay
Bầu không khí trong Thần Vũ Môn hết sức quỷ dị.
Một bên hết sức vui vẻ dâng lễ mừng, một bên Đường Nha lại cầm bứt lẩm bẩm ghi ghỉ chép chép.
Dần dà, mọi người xung quanh đều cảm thấy không đúng.
Sở Hưu có ý gì đây? Định ghi sổ sau này tính toán ư?
Cho nên những tông môn vốn còn định tặng lễ, mong lưu lại chút ấn tượng tốt cho Yến Hoài Nam, lúc này đều lao nhao dừng bước, giữa buổi tiệc lập tức trở thành cục diện vô cùng quái dị.
Đám người chuẩn bị chúc mừng ngây ra tại đó, hoàn toàn yên tĩnh, cục diện xấu hổ tới cực điểm.
'Yến Hoài Nam nhìn Sở Hưu, phẫn nộ quát: "Sở Hưu! Ngươi có ý gì đây?"
Sở Hưu vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ta có ý gì ư? Yến môn chủ cứ tiếp tục đi, đừng để ý tới ta, ta chỉ học tập kinh nghiệm chút thôi
Thần Vũ Môn phô trương như vậy không tệ. Chờ hôm nào nào Trấn Võ Đường ta cũng tổ chức tiêc mừng trăm ngày ngàn ngày gì đó, gọi tất cả mọi người tới, xem thể diện Trấn Võ Đường của ta có đủ lớn không, có được nhiều người tặng quà như vậy không?”
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chư vị, các ngươi tặng lễ ra sao ta nhớ hết rồi Các ngươi tặng lễ lớn cho Thần Vũ Môn như vậy, nếu sau này lễ vật ta nhận được ít hơn Thần Vũ Môn, vậy chứng minh các ngươi coi thường Sở Hưu ta!"
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức biến sắc, đám người chưa kịp tặng lễ thở phào một hơi. Có điều nghe xong câu này bọn họ càng không dám đứng ra.
Cánh tay Yến Hoài Nam nằm chặt thành ghế, chiếc ghế bàn long dùng tinh cương tạo thành đã bị hẳn xiết thành một dấu tay sâu, rõ ràng lúc này đang phải cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.
Hắn không muốn động thú với Sở Hưu, một nguyên nhân trọng đó là hẳn không nắm chắc thắng được Sở Hưu.
Sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Sở Hưu giết chết Phương Đại Thông, liên tục đánh bại Phù Vân đạo trưởng cùng Hư Hành thu tọa Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự, uy thế có một không ai
Yến Hoài Nam mặc dù cũng có tên trong Phong Vân Bảng, nhưng bảo hẳn đối mặt với Hư Hành hắn còn không nắm chắc, lúc này đối mặt với Sở Hưu có thể đánh bại Hư Hành cũng vậy.
Đương nhiên đây chỉ là một phần nguyên nhân Võ giả có kiêu ngạo của mình, chưa thật sự giao thủ, Yến Hoài Nam chỉ cảm thấy không nằm chắc thẳng được Sở Hưu chứ không nghĩ mình không bằng y.
Nguyên nhân thật sự là hắn đang do dự liệu có nên đáp ứng Ngũ Ương đạo trưởng gia nhập Trấn Võ Đường không. Nếu gia nhập Trấn Võ Đường, vậy xung đột giữa hắn và Sở Hưu sẽ thành nội đấu, tất cả đều dễ bàn.
Còn nếu hiện giờ hắn vạch mặt động thủ với Sở Hưu, vậy mọi chuyện đều không còn đường hòa giải nữa.
Yến Hoài Nam nhẫn nhịn cũng khá tốt, đối mặt với thái độ gây chuyện này của Sở Hưu, không ngờ hắn vẫn nhịn được, cuối cùng lực lượng nói: “Mang thức ăn lên!”
Yến Hoài Nam nói mang thức ăn lên là mang thức ăn lên thật, là những món chính mà Thần Vũ Môn chuẩn bị cho lần tiệc mừng ngàn năm khai tông lập phái này.
Mọi người các các thế lực đều hào phóng tặng quà, Thần Vũ Môn không thể quá keo kiệt được.
Cho nên Yến Hoài Nam cố ý trả giá khá lớn, mua một con hung thú Xích Ưng bị người ta giết chết ở đất Nam Man về làm món chính, đưa lên cuối cùng.
Nghe nói thời thượng cổ có rất nhiều hung thú, nhưng sau đại kiếp nạn thượng cổ, trên giang hồ đã không còn bao nhiêu hung thú. Chỉ có Thập Vạn Đại Sơn ở Tây Sở hay đất Nam Man vắng dấu chân người mới còn lại một chút, hơn nữa đại đa số là lẻ bóng cô đơn, sau khi bị ngươi ta phát hiện lập tức bị bao vây tấn công, coi như kho báu di động.