Đáng tiếc lần này hắn cẩn thận, nhưng lại lừa chết Nhiếp Nhân Long.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu hội tụ chút lực lượng, nguyên thần cuối cùng, hóa thành Diệt Hồn Tiên bản ra. Khoảng cách gần như vậy, cho dù Sở Hưu không dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật khóa chặt Nhiếp Nhân Long, Nhiếp Nhân Long cũng chẳng thể tránh nổi.
Nguyên thần trọng thương, Nhiếp Nhân Long rên khẽ một tiếng, vẫn cố gắng chống cự, không mất đi thần chí mà ngưng tụ khí huyết bản thân vào cánh tay đã phế bỏ, dựng chưởng chém xuống. Huyết khí mạnh mẽ như lưỡi đao lớn ầm ầm chém về phía Sở Hưu!
Nguyên thần trọng thương, Nhiếp Nhân Long vẫn có thể dùng lực lượng ý chí giữ thanh tỉnh, thậm chí lợi dụng lực lượng của mình điều khiển lực lượng khí huyết, tâm cảnh quả thật vô cùng cứng cỏi
Hơn nữa Nhiếp Nhân Long hiểu rất rõ về kẻ thù lớn Sở Hưu qua những tài liệu cặn kẽ.
Hắn biết Sở Hưu có Ma Huyết Đại Pháp, trong tình huống không đủ lực lượng áp chế khí huyết sôi trào, thiêu đốt tình huyết cũng đồng nghĩa với tự sát
Cho nên hắn nghĩ ra cách này đánh cược cùng Sở Hưu, cho dù dùng hết tất cả sức lực.
Thiêu đốt tinh huyết, nếu lăn này Nhiếp Nhân Long không chết, hẳn còn có thể nghỉ ngơi hồi phục trở lại, nhưng hội tụ hết khí huyết vào cánh tay, cuối cùng trực tiếp bộc phát, đây là tự phế bỏ một tay. Cho dù sau trận chiến này hắn có thắng, hắn cũng chỉ là một người tàn tật.
Đối mặt với đòn này của Nhiếp Nhân Long, thân hình Sở Hưu nhanh chóng thổi lui, nhưng cánh tay phải Nhiếp Nhân Long đột nhiên xuất trảo, không gian quanh người Sở Hưu như bị khóa chặt, thiên địa nguyên khí ngưng tụ sau lưng Sở Hưu, ngăn cản trì hoãn động tác của hắn.
Một tông sư võ đạo thực lực bất phàm bộc phát tất cả khí huyết sẽ mạnh mẽ tới mức nào? Chuyện này Sở Hưu không biết, có lẽ trên giang hồ cũng không mấy ai biết. Dù sao số người có thế khiến tông sư võ đạo như Nhiếp Nhân Long đánh tới mức này cũng không nhiều.
Giữa khoảnh khắc này, trong đầu Sở Hưu hiện lên rất nhiều thứ.
Thật ra y còn rất nhiều thủ đoạn, nhưng những tuyệt kỹ này ngay chính Sở Hưu cũng không chắc chắn chúng có thể phát huy ra bao nhiêu lực lượng.
Có điều giờ đã tới nước này, Sở Hưu cũng không dám chắc mình có thể chống nổi đòn liều mạng của Nhiếp Nhân Long. Cho nên y không nghĩ nhiều, Thiên Ma Vũ trong tay nhẹ nhàng giơ lên, nhưng lại như giơ một ngọn núi lớn.
Toàn thân Sở Hưu chìm trong một trạng thái kỳ dị. Đây là một môn võ công y không cách nào nằm giữ thậm chí là võ thuật chí cường ngày trước y chỉ nhìn một chút đã bị kích thích tới hộc máu.
Cho dù Sở Hưu không chắc mình có thể nắm giữ hoàn toàn, nhưng y chỉ cần mượn một chút thần vận của võ thuật này mà thôi, chỉ cần một chút thôi!
Một đao đó chém xuống, đao ý dâng lên mãnh thế đao khuấy động phong vân, đao kình mênh mông bát ngát, phẳng phất như biển gầm vang vọng đất trời, bao phủ càn quét vạn vật.
Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn + Phá Hải!
Mọi thứ trước mắt Sở Hưu đều như bị chia thành hai nữa.
Thiên địa nguyên khí bị đao khí xé rách, hồi lâu vẫn không thể khép lại. Thứ bị đao đó chém đôi còn có thân thế Nhiếp Nhân Long!
Chỉ trong chớp mắt Nhiếp Nhân Long đã không còn hơi thở, thân thể bị chia thành hai nửa chỉnh tề, mãi tới khi ngã xuống đất mới có đại lượng máu tươi chảy ra.
Đòn liều mạng cuối cùng này hẳn thậm chí không thể thi triển xong đã bị giết chém chết. Tới chết Nhiếp Nhân Long còn chưa nhầm mắt!
Một đao này có uy lực vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu, mà lực lượng đó cũng vượt ngoài tưởng tượng của y, đây không phải lực lượng mà con người có thể khống chế mà là lực lượng hùng vĩ của đất trời!
Chẳng trách theo ghi chép những người nhận được công pháp này đều không có kết cục tốt. Dùng thân thể con người khống chế đao pháp mang lực lượng hùng vĩ của đất trời, bản thân đã là trộm cắp lực lượng ông trời, ất bị trời ghét, chết chẳng yên lành cũng rất bình thường.
Lúc này mặc dù Sở Hưu còn chưa tới mức chết không yên lành, nhưng sau khi xuất đao đó khắp người Sở Hưu xuất hiện từng vết rạn nhỏ bé, như con búp bê rách nát.
Cho dù y đồng thời tu luyện cả Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân và Đại Kim Cương Thần Lực cũng chẳng chịu nổi luồng sức mạnh hùng hồn đó.
Máu tươi chảy ra từ vết rạn, khiến Sở Hưu như vớt từ trong vại máu ra, vô cùng kinh khủng.
Quay sang nhìn về phía Phương Đại Thông, gương mặt Sở Hưu bỗng nở một nụ cười, toàn thân hãn đỏ như máu, chỉ có nụ cười nhe răng trắng như tuyết, nhưng lại khiến người ta ớn lạnh.
“Phương bang chủ, ngươi chọn sai rồi! Cuộc đời này có rất nhiều chuyện phải lựa chọn, nhưng có một số lựa chọn liên quan tới tính mạng người thân. Rất đáng tiếc, ngươi đã chọn sai!"
Phương Đại Thông thấy cảnh này không nói một lời lập tức quay người chạy trốn.
Không thể trách hẳn nhát gan được, hẳn biết chênh lệch giữa bản thân và Nhiếp Nhân Long,
Hôm nay Nhiếp Nhân Long đã chết, liên minh chắc chắn tan rã, hẳn không mau mau quay về nghĩ cách ứng đối lại đòn trả thù của Sở Hưu, ở lại đây chịu chết ư?
Có điều lúc này Phương Đại Thông lại không biết, Sở Hưu thậm chí di chuyển một bức cũng phí sức, y chỉ gắng gượng ra vẻ, không ngờ Phương Đại Thông lại bị dọa sợ như vậy. Sở Hưu còn vài chục loại thủ đoạn ra vẻ chưa sử dụng.
Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách Phương Đại Thông nhát gan. Tính cách hắn vốn hết sức cẩn thận, cho dù lúc này Sở Hưu chơi trò không thành kế trước mắt hẳn, Phương Đại Thông cũng chẳng dám dò xét.
Lúc này trong trận chiến, Nhiếp Nhân Long đã chết, Phương Đại Thông đào tẩu, đây chẳng khác nào đòn hủy diệt đối với liên minh trừ ma, đặc biệt là những thế lực nhỏ thực lực không đủ càng không còn tâm tình tái chiến, lao nhao chạy trốn.
Yến Hoài Nam đang giao thủ của Lục tiên sinh thấy vậy thở dài một tiếng bất đắc dĩ, trực tiếp quay người bỏ đi
Đối với cái chết của Nhiếp Nhân Long, Yến Hoài Nam cũng có chút thương cảm.
Bắc Yên không lớn bằng Đông Tẽ, cho nên những nhân vật xuất sắc trong võ lâm Bắc Yên cũng từng giao tiếp. Mặc dù Yến Hoài Nam và Nhiếp Nhân Long không phải bằng hữu nhưng cũng chẳng phải kẻ địch, hai bên hiểu nhau khá rõ.
Nhiếp Nhân Long có năng lực, có thực lực, còn có đã tâm, chỉ tiếc vận may không đủ, nằm lại tại đây
Liên minh là do Nhiếp Nhân Long khởi xướng, lúc này hắn chết, cho dù người của Đại Quang Minh Tự vẫn còn, nhưng vẫn không chọi nổi đám người Sở Hưu, hắn cũng nên rút lui.
Có điều mặc dù Yến Hoài Nam bỏ trốn nhưng Lục tiên sinh vẫn chưa đã nghiền.
Thấy mọi người trong Tụ Nghĩa Trang đều bỏ chạy tứ tán, Hư Ngôn cũng cần rằng nói: "Tất cả võ giả Đại Quang Minh Tự lập tức rút lui!"
Hư Ngôn không phải Hư Hành, lúc này mặc dù hắn không cam lòng nhưng vẫn còn chút lý trí. Tiếp tục đánh nữa thì không phải tru ma mà là chịu chết.
Tụ Nghĩa Trang thua trận bỏ trốn, sau khi đám người Chính đạo trốn sạch, ngay cả những người bên phe Sở Hưu cũng không thể tin nổi mình đã thẳng.
Mai Khinh Liên chậm rãi đi tới, gương mặt mang chút kinh ngạc: "Ta thật sự đoán sai rồi, không phải ngươi đang đánh cược mà thật sự nắm chắc phần thẳng.”
Sở Hưu thở dài một tiếng, mặt không biểu cảm quay sang phía Mai Khinh Liên nói: “Dìu ta!"