Hạng Võ được Hạng Long phái tới giải quyết Hoàng Phủ thị, lần này nghe nói ngay cả vị lão tổ Hoàng Phủ thị vẫn luôn bế quan ẩn cư cũng chuẩn bị ra mặt, cho nên Hạng Long mới phái Hạng Võ ra
Ai cũng nói vị lão tổ Hoàng Phủ thị có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, có điều Hư Vân mặc dù chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng đã cách cảnh giới này không xa. Vị lão tổ hoàng tộc Bắc Yên đã từng nói, nếu nói về trị quốc thao lược, trong số đế. vương Bắc Yên ít ai sánh nổi với Hạng Long.
Còn nói tới thiên phú võ đạo, đừng nói là hoàng tộc các đời Bắc Yên, cho dù đặt lên toàn bộ giang hồ, Hạng Võ cũng nằm trong nhóm đứng đầu.
Một Hạng Võ lại thêm áp lực từ triều đình Bắc Yên, người của Hoàng Phủ thị chỉ căn không điên hẳn nên biết lựa chọn ra sao.
Lúc này bên cạnh Hạng Võ, một tông sư võ đạo thần thái nho nhã, thân mặc chiến giáp, có tu vi tông sư võ đạo, bất đắc dĩ nói: “Hầu gia...”
Hạng Võ đưa một quả chuối cho hẳn nói: “Chú địa điểm, gọi ta tướng quân”
Người trung niên nho nhã kia đành nhận lấy trái chuối, mở miệng nói: “Tướng quân, lần này mặc dù bệ hạ quyết định hợp tá với tên Sở Hưu kia, nhưng chỉ bảo ngài ngăn cản Hoàng Phủ thị mà thôi. Thế nhưng giờ ngài bao vây toàn bộ Hoàng Phủ thị như vậy, có quá đáng quá không?"
Hạng Võ căn một miếng chuối, thản nhiên đáp: “Quá đáng? Ngươi có biết vì sao bệ hạ lại phải hợp tác với tên Sở Hưu kia không? Nói chính xác hơn là hợp tác với nhánh Ẩn Ma, chính là vì đám người giang hồ này ra ngoài khuôn khổ, cho nên phải trừng phạt một chút, giáo huấn một hồi.
Đừng nói ta chỉ bao vây Hoàng Phủ thị, cho dù ta có quá đáng hơn nữa, bệ hạ cũng chẳng trách cứ ta, ngươi có tin không? Đúng rồi, lão Ân, ta nhớ hình như trước kia ngươi từng tiếp xúc với tên Sở Hưu này? Tiểu tử này gây ra chuyện như vậy cũng thật là nhân tài, ngươi thấy sao?"
Người trung niên nhìn như nho nhã này chính là thượng tướng Cưu Hổ- Ân La Hoa phụ trách trấn thủ Trấn Sơn Quân tại Yến Đông, cũng có thực lực tông sư võ đạo.
Ngày trước khi Sở Hưu làm sát thủ Thanh Long Hội diệt môn Diêu gia trang, từng có người của Trấn Sơn Quân ở đó. Có điều khi đó Sở Hưu chỉ là một sát thủ nhỏ trong Thanh Long Hội mà thôi, Ân La Hoa lại là thượng tướng quân sắp bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Hân chỉ hỏi thăm qua về Sở Hưu chứ chưa. từng tiếp xúc.
Sau này Ân La Hoa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, được điều vào Tây Lăng Quân trong Trấn Quốc Ngũ Quân làm phó tướng, không có giao tiếp gì với Sở Hưu nữa.
Cho nên Ân La Hoa chỉ lắc đầu nói: “Ngày trước thuộc hạ chỉ nghe nói về tên Sở Hưu kia mà thôi. Dù sao tên Sở Hưu kia cũng khá nổi danh trên đất Yến Đông.
Kẻ này ngày trước đã hành động tàn nhẫn như vậy, hơn nữa còn to gan quả quyết, vừa nhìn là biết không phải hạng phàm rồi.
Chỉ có điều trên giang hồ không thiếu gì nhân tài xuất sắc, nhưng muốn ngóc đầu lên lại cần chút may mắn.
Hôm nay tên Sở Hưu này có thể đi tới ngày hôm nay, cũng là nhờ may mắn."
Hạng Võ cười hắc hắc hai tiếng nói: "May mắn? May mắn có thể khiến một người tạm thời lên cao, nhưng không thể giúp hắn cả đời.
Tên Sở Hưu này có thể đi tới ngày hôm nay không, chỉ dựa vào may mẫn, ta đang rất hiếu kỳ về người này”
Lúc này Hạng Võ đột nhiên nhìn sang phía Ân La Hoa hỏi: “Ta nói này, lão Ân, sao ngươi không ăn đi? 'Thứ này do ta lệnh cho người thúc ngựa từ đất Nam Man đem về đấy, một quả còn quý hơn một bình Thiên Lý Phiêu Hương trong Túy Tiên Cư đấy, tráng dương bổ thận, tốt lắm đấy!”
Ân La Hoa nhìn quả chuối trong tay, vẻ mặt quái dị: “Ta nói này Hầu gia... À không, tướng quân. Ngươi đừng có lừa ta, mẫu thân ta là người Nam Man, khi ta còn bé còn từng ở đó một thời gian. Thứ đó ở đấy đâu đâu cũng có, chẳng đáng một đồng. Thổ dân nam di bản xứ còn coi thứ này như đồ ăn chính”
Hạng Võ cười khinh thường cắt một miếng nói: "Ăn gì bổ nấy, biết không? Ta đã hỏi qua Ôn thái y, Ôn thái y nói vậy với ta. Ngươi nhìn thứ này màu vàng, to như vậy, lại dài như vậy, rõ ràng là bổ dương”
Ân La Hoa nhìn quả chuối tiêu trong tay mình, thứ này khi còn bé hắn ăn thường xuyên, có điều giờ Hạng Võ nói vậy lại ăn chẳng nổi nữa, cũng thấy bó tay, chẳng biết nói gì tiếp.
Ngày trước khi Ân La Hoa làm thượng tướng tại Trấn Sơn Quân cũng nổi tiếng về thủ đoạn âm độc, bằng không hắn đã chẳng nhận được danh hiệu là Cưu Hổ.
Thế nhưng giờ được điều tới dưới tay Hạng Võ, hắn lại đột nhiên cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ.
Chính vị đại tướng quân Tây Lãng dáng vẻ cực kỳ không đứng đản này, mỗi khi mình nói ra kế hoạch của mình xong, hắn lại dùng lực lượng nghiền nát hết thảy, đồng thời phá hủy toàn bộ thế giới quan của Ân La Hoa.
Khi lực lượng cường đại tới một mức nhất định, quả thật có thể coi nhẹ bất cứu âm mưu quỷ kế nào.
Ngay lúc Ân La Hoa do dự, rốt cuộc mình có nên nể mặt hầu gia ăn quả chuối này hay không ăn, cánh cửa lớn của Hoàng Phủ thị đột nhiên bật mở. Một loạt đệ tử Hoàng Phủ thị đi ra, chừng hơn ngàn người, khí thế hung hãn.
Dẫn đầu là một ông lão mặc y phục màu vàng, râu tóc bạc trắng, dáng vẻ vô cùng già nua nhưng thân hình ưỡn thắng, một lưỡng khí thế không giận mà uy tỏa ra xung quanh.
Sau lưng ông lão kia là ba võ giả tông sư võ đạo, rong đó có một người Sở Hưu từng gặp trong Tiểu Phàm Thiên, Hoàng Phủ Duy Minh.
Trong Cửu Đại Thế Gia, Hoàng Phủ thị vẫn luôn kín tiếng, đương nhiên bọn họ kín tiếng là vì thực lực bản thân không mạnh, cho nên mới chọn cách ẩn nhẫn giấu tài.
Trên thực tế, trong thời đỉnh phong, Hoàng Phủ thị thậm chí từng tranh đoạt vị trí đứng đầu Cửu Đại Thế Gia với Thương Thủy Doanh thị
Có điều giờ mặc dù Hoàng Phủ thị trong giai đoạn suy bại nhưng trong tộc vẫn có một vị lão tổ đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần trấn thủ, đồng thời còn có ba tông sư võ đạo thực lực không yếu. Thực lực này đặt trong Cửu Đại Thế Gia đã là rất mạnh, nhưng với Hoàng Phủ thị hiện giờ lại chưa đủ.
Vị lão tổ Hoàng Phủ thị trầm giọng nói: “Hóa ra là Hạng hầu gia, chẳng hay hầu gia có ý gì đây, còn phái binh bao vây Hoàng Phủ thị chúng ta. Thời gian này Hoàng Phủ thị chúng ta đâu làm gì vi phạm quy định của triều đình?
Cho dù triều đình muốn động tới Hoàng Phủ thị ta cũng phải có lý do chứ? Nếu không cho dù đánh tới đệ tử cuối cùng, chúng ta cũng nhất quyết phải đòi lại công bằng!
Kể cả hôm nay Hoàng Phủ thị ta không đòi được công bằng, ngày khác cũng có đồng đạo võ lâm đòi lại giúp Hoàng Phú thị chúng ta!"
Lão tổ Hoàng Phủ thị không tin triều đình dám gây chiến mà không có lý do.
Đây không phải triều đình Bắc Yên làm việc theo quy củ mà là bọn họ không dám.
Ưu thế của triều đình là nhân số đông đảo, còn ưu thế của giang hồ là gì? Là nơi có người, chính là giang hồ!
Triều đình Bắc Yên quả thật có thế lớn, nhưng một khi triều đình làm gì quá đáng, chọc giận võ lâm Bắc Yên, khi đó toàn bộ võ lâm Bắc Yên sẽ liên hợp lại, thậm chí có thể trực tiếp thay đổi triều đại, khiến hoàng tộc Bắc Yên đổi họ.