Chuyện lần trước là kiếp nạn lớn đả kích nặng nề đối với Nhiếp Nhân Long, nhưng cũng là cơ duyên. Chịu được nó thì thực lực thăng tiến.
Nhiếp Nhân Long xuất chưởng đánh xuống, ma khí che khuất cả bầu trời. Bàn tay ma khí lớn hơn mười trượng ầm ầm đánh về phía Sở Hưu.
Thân hình Sở Hưu lập tức phát động, liên tục biển ảo phương vị, nhưng bàn tay ma khí này vẫn đánh xuống, từng nhịp điệu kỳ dị tỏa ra, từng tia ma khí bị bàn tay lớn kia dẫn động, như lồng giam cầm tù Sở Hưu vào trong, cuối cùng trực tiếp bóp lại, như muốn ép Sở Hưu tới thịt nát xương tan.
Hai tay kết ấn, quanh người Sở Hưu bừng lên phật quang vàng kim, phạn âm vang vọng đất trời. Một hư ảnh Đại Nhật Như Lai vàng kim hiện lên sau lưng Sở Hưu, tỏa ra phật quang thánh khiết rực rỡ dưới bàn tay ma khí kia.
Hoán Nhật Đại Pháp!
Phật quang hàng ma chiếu rọi thiên địa, Sở Hưu cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay ma khí kia. Có điều cảnh tượng này lại khiến những người khác thấy rất mất tự nhiên.
Rõ ràng Nhiếp Nhân Long mới là người lãnh đạo võ lâm Chính đạo Bắc Yên, còn Sở Hưu mới là hung đồ Ma đạo mà bọn họ định vây giết
Thế nhưng Sở Hưu ra tay lại là phật quang thánh khiết, còn Nhiếp Nhân Long lại là ma khí ngập trời. Có nhìn thế nào cũng thấy không tự nhiên, cứ như thân phận đảo ngược.
Nhiếp Nhân Long nhìn Sở Hưu sắc mặt trắng bệch, bước từng bước một tới, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, hôm nay ngươi chủ động tới đây chịu chết, sau khi các Thiên Môn Chính đạo Bắc Yên tới đây, các ngươi không ai thoát nổi!"
Sở Hưu thở dài một hơi, thản nhiên đáp: “Yên tâm, những người khác sẽ không tới. Nhiếp trang chủ, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ư. Vì sao Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Hoàng Phủ thị giờ còn chưa tới."
Nhiếp Nhân Long khẽ cau mày: “Nhánh Ẩn Ma xuất thủ ngăn cản bọn họ? Không đúng! Nhánh Ấn Ma không thể điều động toàn bộ được, chẳng lẽ các ngươi định gây ra Đại chiến chính ma lần nữa ư?"
Đối với chuyện tấn công Quan Trung Hình Đường giết, Sở Hưu, Nhiếp Nhân Long đã suy nghĩ rõ ràng
Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma, nhưng y lại không cách nào đại biểu cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma.
Cho dù Sở Hưu là người thừa kế chân chính của Côn Luân Ma Giáo, truyền nhân tái thế của Độc Cô Duy Ngã, nhánh Ẩn Ma cũng không vì y mà liều mình, gây ra Đại chiến chính ma lần nữa.
Thân trong giang hồ bao năm, Nhiếp Nhân Long cũng biết, so với Bái Nguyệt Giáo độc tôn nhánh Minh Ma, thật ra nhánh Ẩn Ma không có người cầm đầu chân chính, hình thức của bọn họ giống với liên minh, nhưng lại là liên minh không có minh chủ
Sở Hưu xảy ra chuyện, có lẽ những người trong chỉ của Ngụy Thư Nhai sẽ lo cho, nhưng những người khác có lẽ còn không nhúng tay vào.
Trừ phi có cường giả chân chính như Độc Cô Duy Ngã xuất hiện thống nhất Ma đạo, nếu không không ai có thể ra lệnh cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma.
Nhiếp Nhân Long không biết rốt cuộc Sở Hưu dùng cách nào ngăn cản những thế lực võ lâm Bắc Yên. Thực ra ngay lúc hẳn chuẩn bị lên dài, đám người Ngụy Thư Nhai đã xuất thủ
Thời khắc này, trong Đại Quang Minh Tự, một đệ tử Đại Quang Minh Tự hốt hoảng chạy tới chỗ Hư Hành lớn tiếng bẩm báo: “Thủ tọa, bên ngoài có tin đưa về, Sở Hưu dẫn theo đại lượng võ giả Quan Trung Hình Đường cùng võ giả nhánh Ẩn Ma tiến vào Bắc Yên, không hề che giấu tung tích, lao thẳng về phía Tụ Nghĩa Trang!"
Hư Hành nghe vậy lập tức nổi giận, hừ lạnh nói: “Thật to gan! Hắn còn dám chủ động ra tay nữa cơ đấy! Triệu tập đệ tử Đạt Ma Viện, lập tức xuất phát!"
Có điều sau đó Hư Hành nghĩ tới điều giết, bèn hừ một tiếng nói: “Ta qua chỗ Hư Vân sư huynh nói một lời đã”
Giờ hắn còn đang bị phạt bế quan, nếu tự tiện dẫn người ra ngoài động thủ, hậu quả e rằng không chỉ là phạt bế quan nữa.
Trong Không Chấp Thiền Đường của mình, Hư Hành vốn cho rằng sau khi mình báo cáo xong Hư Vân sẽ để mình cùng tới Tụ Nghĩa Trang, thế nhưng sau khi Hư Vân nghe xong lại gọi một đệ tử tới nói: “Gọi Hư Độ tới, bảo hẳn cùng ta tới Tụ Nghĩa Trang một chuyến”
Hư Hành vội vàng nói: “Sư huynh, vậy ta...”
Hư Vân liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi tiếp tục bế quan trong Đại Quang Minh Tự, trong vòng một năm không ngăn chặn được sân niệm trong lòng, đừng nói ra ngoài Đại Quang Minh Tự, ngay chức thủ tọa Đạt Ma Viện ngươi cũng không căn làm nữa”
Bổ nhiệm hay cách chức thủ tọa Lục Đại Võ Viện vốn phải do phương trượng đứng ra làm chủ, có điều trong Đại Quang Minh Tự Hư Vân cũng có quyền lực và năng lực này.
Nghe Hư Vân nói vậy, Hư Hành căn bản không dám phản bác một câu, chỉ u ám trở lại Đạt Ma Viện tiếp tục bế quan.
Một lúc lâu sau, Hư Độ uể oải đi tới trong thiện đường của Hư Vân, hẳn vẫn mang theo hồ lô rượu, có điều lăn này trong hồ lô rượu đựng nước đường thật.
“Theo ta tới Tụ Nghĩa Trang một chuyến." Hư Vân trầm giọng nói.
Lần này Hư Độ không nói gì vô nghĩa, ngoan ngoãn theo Hư Vân rời khỏi Đại Quang Minh Tự.
Mặc dù đại đa số thời điểm hẳn không đáng tin cậy, thiếu đứng đắn; có điều trong những chuyện chính sự của Đại Quang Minh Tự, hắn sẽ không làm trễ nải
Chẳng qua Hư Độ vẫn vừa đi vừa nói: "Ta nói này, sư huynh, tiểu tử nhánh Ẩn Ma kia điên ri à? Thời điểm thế này hẳn không ngoan ngoãn trông coi Quan Trung Hình Đường, còn chạy tới Bắc Yên như vậy, chẳng lẽ ghét bỏ mình chết không đủ nhanh à?”
Hư Vân thản nhiên đáp: “Đừng coi người khác là kẻ ngụ, có một số việc một khi xảy ra ắt có đạo lý riêng.
Không khéo chúng ta chẳng cần tới Tụ Nghĩa Trang, sẽ có người chủ động tới tìm chúng ta”
Hư Độ xoa xoa cái đầu trọc, đang định nói gì đó, lại nghe một âm thanh đột nhiên truyền tới: “Hư Vân đại sư quả thật liệu sự như thần. Đã lâu không gặp, xem ra Vọng Niệm Thiên Đại Tự Tại Kinh của ngươi đã có tiến bộ”
Ngụy Thư Nhai thân mặc áo đen nheo mắt đứng bên đường như một ông lão tầm thường đang phơi nẵng, Chử Vô Kỵ đứng sau lưng hẳn, ánh mắt sắc bén, không nói một lời.
Hư Vân nhìn về phía Ngụy Thư Nhai, miệng niệm phật hiệu nói: “A Di Đà Phật, hóa ra là Ngụy lão. Đã bao năm rồi, ngoại trừ Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma đây là lần thứ hai ngươi xuất thủ. Xem ra Sở Hưu quả thật là người ngươi coi trọng, khiến ngươi đích thân ra tay.”
Hư Độ kinh ngạc nhìn về phía Hư Vân, hẳn biết tính cách vị sư huynh của mình, mặc dù hắn là hòa thượng nhưng lại rất không thích nói bốn chữ 'A Di Đà Phật. Chỉ khi thấy người mà hẳn thật sự coi trọng, Hư Vân mới nói bốn chữ này.
Một ông lão trông như sắp xuống lỗ không ngờ lại kinh khủng tới vậy, khiến sư huynh coi trọng tới nước này?
Ngụy Thư Nhai tùy ý vung tay lên nói: “Nhánh Ẩn Ma xuống dốc suốt thời gian dài như vậy, tìm được
một hạt giống tốt cũng chẳng dễ dàng gì.
Nếu đối lại là Tông Huyền của Đại Quang Minh Tự bị người ta nhầm vào như vậy, chẳng lẽ Đại Quang Minh Tự các ngươi không xuất thủ hay sao?
Hư Vân, về đi, Ma đạo chúng ta bị võ lâm Chính đạo các ngươi chèn ép bao năm như vậy rồi, giờ cũng đã đến lúc ra ngoài phơi nắng.
Đông Tê, Bắc Yên, Tây Sở, nhánh Ẩn Ma chúng ta không chiếm nơi nào, chỉ căn một vùng đất trung lập như Quan Trung Hình Đường để được yên ổn, ngươi còn định ngăn cản?
Làm gì cũng để chút đường lui, chớ có quá đáng”