Cuối cùng Quan Tư Vũ lại liếc mắt sang Phương Sát, trầm giọng nói: "Phương Sát, ngươi cũng bị người ta lợi dụng. Nể tình ngươi không có ác ý với Quan Trung Hình Đường, ta cho ngươi một con đường sống. Giết Dương Công Độ ngươi vẫn là nhị thủ lĩnh Tập Hình Ti, quyền thế không đổi, chuyện hôm nay ta cũng coi như chưa từng xảy ra"
Phương Sát cắn răng, thân hình bừng bừng sát khí, trực tiếp đánh về phía Dương Công Độ.
Giờ ngoại trừ nghe theo Quan Tư Vũ, hẳn không còn lựa chọn nào khác, huống hồ hẳn cũng cực kỳ căm hận Dương Công Độ, hận hẳn lợi dụng bản thân gây ra tình cảnh hiện tại.
Dương Công Độ cũng cầm cây quạt xếp trên tay giao đấu với Phương Sát, nhưng sau mười mấy chiều hẳn lại có vẻ rơi xuống hạ phong.
Thật ra bản thân Dương Công Độ có thiên phú và ngộ tính rất mạnh, bằng không hắn đã chẳng dùng tuổi trung niên, đã bỏ lỡ lỡ kỳ tu luyện tốt nhất rồi mà còn tu luyện tới cảnh giới tông sư.
Nhưng rất đáng tiếc, tất cả tình lực của hắn không đặt trên mặt võ đạo, chuyện này cũng khiến cho tu vi của hẳn mặc dù không yếu nhưng năng lực thực chiến lại chẳng mạnh, chí ít cũng không bằng Phương Sát.
Hãn có thể liệt vào Phong Vân Bảng là nhờ vào mưu kế chứ không phải thực lực.
Nhìn trận pháp dâng lên bên ngoài, Sở Hưu thăm hô không ổn. Quan Tư Vũ thật sự cứng rắn, định hốt gọn bọn họ.
Nhìn Quan Tư Vũ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Quan đường chủ, thật ra cũng không cần làm đến mức như vậy. Tông môn Chính đạo đâu phải một lòng. Ngươi giết ta mặc dù có thế trả lời cho bọn chúng nhưng bản thân ngươi cũng đừng hòng nhận được lợi lộc gì.
Ngược lại, hôm nay ngươi thả chúng ta đi, chỉ giết đám người Dương Công Độ. Đến lúc đó ngươi đẩy hết lên đầu tên Ma đạo là ta, như vậy chẳng tốt hơn sao?”
Quan Tư Vũ tay niết Bàn Sơn Ấn, thế như Thái Sơn áp đỉnh, thiên địa nguyên khí xung quanh đều phát ra một tiếng đè ép nổ vang.
“Đương nhiên không được! Sở Hưu, hôm nay ta mặc ngươi nói trên trời dưới bể gì cũng vô dụng. Nếu ngươi đã tính toán mưu đồ Quan Trung Hình Đường của ta, vậy hôm nay ngươi cứ nằm lại vĩnh viễn trong Quan Trung Hình Đường này đi!”
Người có địa vị như Quan Tư Vũ nói là cố chấp cũng được, của nói là quả quyết cũng tốt. Dù sao chỉ cần là việc Quan Tư Vũ đã quyết định, hẳn sẽ không dễ dàng thay đối, nói chỉ tình hình như hiện tại
Lúc này trong lòng Sở Hưu cũng thầm mắng Dương Công Độ, tên này đúng là ôn thần, bản thân không được việc thì thôi, còn khiến người ta hỏng chuyện.
Sở Hưu tay niết Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, cửu ấn hợp nhất, chín lưỡng phật ấn như vòng quay nhanh chóng chuyển động. Thân hình Sở Hưu ở trong vòng quay đó, theo ấn pháp trên tay y đánh ra, chín lưỡng phật ấn hợp nhất bộc phát, uy thế rung chuyển trời đất, lực lượng Bàn Sơn của Quan Tư Vũ cũng lập tức vỡ vụn.
“Hô Phong!”
Hai chữ thản nhiên phun ra, chỉ trong chớp mắt, cương khí vô tận hội tụ thành cuồng phong mang theo lưỡi đao quét ngang trăm trượng, trực tiếp đánh về phía Sở Hưu.
Cùng một chiêu, đối mặt với Mai Khinh Liên, Quan Tư Vũ chỉ tạm thời ép lui, còn khi đối mặt với Sở Hưu lại hận không thể chém y cả trăm ngàn nhát. Đổi xử thật sự quá khác biệt.
Thân trong lưỡi đao vô biên đó, huyết khí vô biên bùng lên trên Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu, y trực tiếp vận dụng Hóa Huyết Thần Đao, dẫn đắt lực lượng khí huyết trong cơ thể bản thân bám trên Thiên Ma Vũ.
Một đao chém ra, khí thế hung ác sắc bén xé rách đao phong vô tận kia, chém thẳng về phía Quan Tư Vũ.
Thật ra trước nay Sở Hưu chưa từng vận dụng toàn lực.
Hai thân phận, trong đó thân phận Sở Hưu nắm giữ nhiều võ thuật khá mạnh, còn thân phận Lâm Diệp lại nắm giữ võ công tác ác quỷ dị như Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng thủ đoạn liều mạng có uy lực khủng khiếp như bảy thanh ma đao cùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo.
Chia ra dùng, Sở Hưu nhiều nhất chỉ vận dụng được bảy phần lực lượng. Còn lần này đối mặt với Quan Tư Vũ, Sở Hưu đã vận dụng toàn lực!
Một đao chém ra lưỡi đao gió, Quan Tư Vũ mặt không đổi sắc, xuất chưởng đánh ra, giữa không trung cương khí ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ lớn chừng trăm trượng, đánh về phía Sở Hưu!
Thần Thông Cửu Biến, Phiên Thiên!
Một chưởng này không đơn giản là chụp mà là bắt, những nơi nó đi qua, thiên địa nguyên khí đều bị giam cầm bên trong. Còn bản thân Sở Hưu lại như Tôn hầu tử rơi vào lòng bàn tay phật Như Lai. Một đao đó khoảng cách rất gần nhưng lại như vĩnh viễn không tới được trước mặt Quan Tư Vũ.
Bàn tay nắm chặt như bóp chết một con ruồi, muốn bóp chết Sở Hưu bên trong.
Ngay khoảnh khắc bàn tay nằm lại, Sở Hưu trong đó đã niết phật ấn, sau lưng hiện ra pháp tướng Đại Nhật Như Lai, nóng rực như lửa, phật quang chiếu rọi bốn phương.
Hoán Nhật Đại Pháp!
Phật quang kim sắc vô tận tỏa ra trong bàn tay khổng lồ đó, xuyên qua chướng ngại, phá tan bàn tay lớn đó.
Thân hình Sở Hưu như tia chớp lao về phía Quan Tư Vũ, không biết từ khi nào bảy thanh ma đao đã được Sở Hưu cõng sau lưng, sau đó tay của y nắm lên một thanh đao. Tên của thanh đao đó là: Ái!
Thâm sân si hận ái ác dục. Chữ ái này lại không phải cảm xúc tiêu cực.
Nhưng ái có thể khiến người ta điên cuồng, khiến người ta cố chấp, khiến người ta lạc mất bản tâm!
Ái Đao chém ra, không có ma khí ngập trời, cũng chẳng có dị tượng gì, chỉ là một đao đơn giản, thậm chí không có chút cương khí nào.
Nhưng một đao đó lại dẫn dắt đủ loại cảm xúc trong nội tâm Quan Tư Vũ, cho dù Thần Thông Cửu Biến của hẳn có thể ngăn cản bí pháp nguyên thần cũng vô dụng, một đao đó chém thẳng vào trái tim Quan Tư Vũ.
Thanh niên gia nhập Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ dâng hiến cả cuộc đời cho Quan Trung Hình Đường. Vì bốn chữ thiết diện vô tư, ai biết Quan Tư Vũ đã trả giá lớn tới nhường nào?
Từ thanh niên tới trung niên, trên lưng Quan Tư, Vũ lại mang theo càng nhiều thứ, trách nhiệm vĩnh viễn lớn hơn tất cả. Sở Cuồng Ca coi trọng, đệ tử Quan Trung Hình Đường kỳ vọng, tất cả đều đặt lên lưng hắn.
Mãi tới khi Mai Khinh Liên tới bên cạnh hắn, Quan Tư Vũ mới cảm thấy trong thế giới mình có một sảo thái bất đồng.
Hắn biết trong lòng Mai Khinh Liên có ác ý, cũng biết nàng chỉ đóng kịch với mình.
Nhưng không biết từ khi nào, Quan Tư Vũ lại chậm rãi đóng kịch theo nàng, biến mình thành một nhân vật trong vở kịch đó.
Cuộc đời như vờ kịch, nhưng Quan Tư Vũ đã coi vở kịch này là thật.
Ái Đao chém xuống, thân hình Quan Tư Vũ ngây ngốc tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Nhưng khi đao kia tới gần người, Quan Tư Vũ lại đột nhiên vươn tay, không ngờ lại trực tiếp nắm lấy thân đao trong tay, giọng nói khàn khàn: “Đây là bảy thanh ma đao mà ngươi từng dùng để đánh trọng thương Hư Hành, giết chết Chân Dương Tử hay sao?
Đúng là quỷ dị, nhưng không đủ mạnh!”
Dứt lời, Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng lực lượng cực mạnh đánh tới, cương khí cường đại trực tiếp tràn vào Ái Đao. Thân hình Sở Hưu lui phía sau vài bước, nhưng thân đao đã bị lực lượng mạnh mẽ kia trực tiếp chấn nứt!
Trong lòng Quan Tư Vũ có tình yêu, nhưng hẳn lại dùng lực lượng ý chí cường đại của mình trấn áp tình yêu đó. Cho dù bao năm như vậy, hẳn vẫn luôn biết thân phận Mai Khinh Liên, cũng biết Mai Khinh Liên có âm mưu với Quan Trung Hình Đường của hẳn. Nhưng Quan Tư Vũ vẫn tiếp tục đóng kịch với nàng, tỉnh táo chứng kiến tất cả.