Muốn bảo vệ Hướng gia rốt cuộc sẽ trả giá lớn tới mức nào? Chuyện này chỉ căn đầu óc Tiần Kiếm Không không mê muội chắc chắn hắn phải biết. Thế nhưng hắn vẫn lựa chọn làm vậy, hoặc là Trần Kiếm Không ngu ngốc thật, hoặc trong chuyện này còn ẩn tình gì mà Sở Hưu không biết, khiến Trần Kiếm Không bất kể nguy hiểm bảo vệ Hướng gia.
Có điều chuyện này là gì cũng không quan trọng, trước thực lực tuyệt đối, Sở Hưu có thể lựa chọn không dùng đầu óc.
Còn tình huống hiện tại theo Sở Hưu thấy có thể không dùng mưu kế, trực tiếp dùng nâm đấm là giải quyết được vấn đề
Nhìn Ba Sơn hùng vĩ khung cảnh mỹ lệ, Sở Hưu không khỏi cảm thán: "Ba Sơn này cảnh sắc thật sự không tệ, Ba Sơn Kiếm Phái đúng là chọn được một nơi bảo địa hợp phong thủy”
La Tam Thông cũng tán thưởng phụ họa, Triệu Thừa Binh lại cảm thấy mất tự nhiên, bảo địa hợp phong thủy, sao như đang mô tả chỗ đặt mộ vậy? Mặc dù từ này dùng ở đây cũng được nhưng phát ra từ miệng Lâm Diệp khiến hẳn cảm thấy không giống lời nói tốt.
Đám người Sở Hưu không hề che giấu tung tích, y trực tiếp dẫn theo hai trăm người leo lên Ba Sơn, tiến thẳng tới Ba Sơn Kiếm Phái trên đỉnh núi.
Hành động trằng trợn như vậy đương nhiên bị người của Ba Sơn Kiếm Phái phát giác, đám đệ tử cảnh gác ở sườn núi Ba Sơn Kiếm Phái thậm chí không dám ngăn cản, bị dọa sợ cho tè ra quần, chạy lên báo cáo với chưởng môn.
Khi Sở Hưu tới cửa sơn môn Ba Sơn Kiếm Phái, hai đệ tử cầm kiếm của Ba Sơn Kiếm Phái dù không đến nỗi hốt hoảng bỏ chạy như đám người ở sườn núi nhưng ai nấy run lẩy bẩy kinh hãi không thôi.
Ba Sơn Kiếm Phi dẫu sao cũng là đại phái trong ca dao giang hồ, đệ tử vốn không nhát gan đến thế mới đúng.
Nhưng sát tính của Sở Hưu thật sự quá lớn, trận chiến ở Hồng Phong Oốc trực tiếp mai táng tính mạng hơn ngàn võ giả, hơn nữa những người bị giết không phải mèo chó gì mà là tính nhuệ chân chính của mấy chục thế lực.
Sở Hưu vung tay, những người phía sau lập tức ngừng lại.
Sở Hưu thản nhiên nói với hai người phía trước: "Phiền hai vị vào báo một tiếng, Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma tới bái kiến Trần Kiếm Không, Trần chưởng môn của Ba Sơn Kiếm Phái”
Thấy Sở Hưu khách khí như vậy, hai võ giả Ba Sơn Kiếm Phái kia đều sửng sốt.
Trước đó bọn họ còn tưởng rằng kẻ giết người như ngóe này chắc chắn là hạng hung thần ác sát, vừa gặp là lập tức ra tay, không ngờ đối phương còn lễ độ như vậy.
Sau khi sửng sốt, hai võ giả đệ tử kia lập tức quay người lại định báo lại cho Trần Kiếm Không.
Có điều bọn họ chưa đi được mấy bước, Trần Kiếm Không nhận được tin đã đến nơi.
Sở Hưu tùy ý chấp tay với Trần Kiếm Không nói: “Trần chưởng môn, lần đầu gặp mặt, hân hạnh, hân hạnh”
Thật ra bất luận tuổi tác, cảnh giới hay lai lịch, Trần Kiếm Không đều là tiền bối, thái độ này của Sở Hưu là thiếu tôn kính, hơn nữa còn là rất thiếu tôn kính.
Có điều ở đây bất luận thủ hạ Sở Hưu hay người của Ba Sơn Kiếm Phái đều cảm thấy thái độ này của Sở Hưu rất bình thường, với thực lực cùng những chiến tích của y, mọi người ở đây không ai coi y là tiểu bối thành thật
Trần Kiếm Không cũng chắp tay với Sở Hưu nói: “Đã sớm nghe đại danh của Lâm công tử, hôm nay gặp mặt quả thật bất phàm.”
Sở Hưu vung tay lên nói: “Trần chưởng môn, không cần nói nhảm nhiều lời như vậy. Ngươi chắc cũng biết lần này chúng ta tới đây định làm gì.”
Trần Kiếm Không thấy Lâm Diệp này không trực tiếp đánh vào cửa, thái độ nói năng cũng coi như hòa bình, trong lòng thầm thở phào một hơi.
Hắn chỉ sợ Lâm Diệp này là loại người điên cuồng bất chấp tất cả, chỉ biết giết chóc, như vậy mới là không dễ làm.
Nhưng giờ xem ra Lâm Diệp này vẫn giảng đạo lý, nếu đã vậy cũng tiện nói chuyện hơn.
Cho nên Trần Kiếm Không cười cười nói: "Ta biết Lâm công tử có ý gì, thật ra chuyện ba trăm năm trước Ba Sơn Kiếm Phái ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Mặc dù lập trường khác biệt, có điều Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma có can đảm thấy ít địch nhiều, khí thế mặc kệ ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm tiến tới đó khiến ta vô cùng bái phục.
Ân oán giữa Hướng gia và nhánh Ẩn Ma là chuyện ba trăm năm trước. Thật ra nói trắng ra là không liên quan gì tới Hướng gia hiện tại.
Có điều nhân quả tiền nhân hậu nhân phải trả, câu nói này cũng có đạo lý. Hướng gia đồng ý trả tám thành gia sản để mua mạng, của hỉ xin nhánh Ẩn Ma có thể buông tha cho bọn hẳn lần này.”
Mặc dù Trần Kiếm Không đáp ứng bảo vệ Hướng gia, có điều đối thủ dẫu sao cũng là toàn bộ nhánh Ẩn Ma.
Cho dù hắn nắm chắc ngăn cản được những người trước mắt nhưng cũng không nắm chắc ngăn cản được cao thủ khác của nhánh Ẩn Ma trả thù.
Cho nên nếu chút chút ngoại vật có thể khiến chuyện này sóng êm gió lặng, để đối phương bỏ qua, đó là chuyện không thể tốt hơn.
Có điều Sở Hưu lại không hề do dự lắc đầu nói: “Không thể nào. Ngụy Thư Nhai lão tiền bối đã nói, nợ máu phải trả bằng máu. Hướng gia muốn không chết người mà xong chuyện, không đơn giản như vậy được.
Có điều nếu Trần chưởng môn
Hướng gia không cần dùng máu tất cả mọi người để trả nợ máu, tiên tổ Hướng gia năm xưa giết hai mươi ba đệ tử trong nhánh Ẩn Ma. Mối thù ngày xưa nay trả gấp mười, hôm nay chỉ căn Hướng gia chọn ra hai trăm ba mươi đệ tử trực hệ chủ động tự sát, ta sẽ buông tha cho Hướng gia một lần. Trong số những người tự sát này nhất định phải có gia chủ Hướng gia”
Cảm giác được ánh mắt Sở Hưu chuyển về phái mình, gia chủ Hướng gia chỉ thấy toàn thân lạnh buốt, vội vàng nấp sau lưng Trần Kiếm Không.
Trần Kiếm Không cau mày: “Lâm công tử, ngươi làm vậy có phần quá đáng, thế có khác gì hủy diệt Hướng gia đâu?
Tám thành gia sản không đủ, vậy Hướng gia nguyện giao hết gia sản ra, Ba Sơn Kiếm Phái ta cũng đồng ý đứng ra hòa giải một chút, cho Lâm công tử vài tòa kiếm trận cho công tử coi như đền bù. Ngươi xem vậy có được không?"
Gia tộc nhỏ như Hướng gia mặc dủ nhân số không ít nhưng đệ tử trực hệ thực tế chỉ có một trăm Muốn hai trăm ba mươi người tự sát? Có lấy hết đệ tử trực hệ của Hướng gia cũng chẳng đủ, như vậy có khác gì diệt môn?
Sở Hưu giơ một ngón tay ra, lắc đầu nói: “Trần chưởng môn, có vẻ ngươi tính sai một việc, ta không thương lượng hay mặc cả gì với ngươi cả.
Ta và Ba Sơn Kiếm Phái ngươi không thù không hận, ngươi ra mặt, ta cũng nể mặt ngươi, không khiến Hướng gia chết quá khó coi, cũng không để Hướng gia chết sạch. Đây là phần nể mặt của ta rồi.
Giờ ta đã nế mặt ngươi lại không chịu nhận, vậy đừng trách ta nói lời khó nghe. Hướng gia hôm nay nhất định phải chết, nhất định phải diệt, chuyện này không thể thương lượng.
Tốt nhất các ngươi đừng xen vào Ba Sơn Kiếm Phái, nếu không cũng sẽ chết rất thảm."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trần Kiếm Không lập tức trở nên đỏ thẩm, đã cực kỳ giận dữ.
Những võ giả Ba Sơn Kiếm Phái cũng lộ vẻ phẫn nộ.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy Lâm Diệp không mây cưồng vọng, chí ít cũng giảng giải đạo lý.
Thế nhưng giờ bọn họ mới biết, tên này có giảng đạo lý quái gì, rõ ràng là cưỡng vọng tới không giới hạn!
Trần Kiếm Không phẫn nộ quát lớn: "Lâm Diệp! Ngươi đừng khinh người quá đáng! Trận chiến Hồng Phong Cốc ngươi giết người còn chưa đủ nhiều hay sao mà còn định chạy tới Ba Sơn Kiếm Phái đuổi tận giết tuyệt? Ba Sơn Kiếm Phái ta không phải nơi ngươi tùy tiện giễu võ giương oai được đâu!”