Sở Hưu nheo mắt nhìn Liễu Tiệm Hồng. Vị 'Liễu đại hiệp' này thật ra sống rất thất bại, hẳn không phải đại hiệp thật sự nhưng cũng không tính là ngụy quân tử.
Chuyện này nếu đổi thành Nhiếp Nhân Long, giữa cái chết của người khác và cái chết của mình, Nhiếp Nhân Long chắc chắn sẽ chọn người khác chết.
Nhưng rõ ràng, giờ Liễu Tiệm Hồng còn không qua được cửa ải trong lòng mình.
Sở Hưu nhìn Liễu Tiệm Hồng, lắc đầu thở dài nói: "Liễu trang chủ, ngươi vẫn chưa nghĩ thông à. Sống, trên đời nên ích kỷ một chút thì hơn, ngươi bảo vệ được tính mạng những người kia thì được cái gì? Ngươi tưởng ngươi khẳng khái hy sinh thì kiếm được danh tiếng hiệp nghĩa chắc? Đừng có mơ, ngươi chẳng nhận được gì cả!"
Câu cuối cùng Sở Hưu quát lớn đồng thời âm thầm thi triển Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp cùng Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp. Tỉnh thần lực nhỏ bé không cưỡng ép điều khiển tư tưởng của Liễu Tiệm Hồng mà xây dựng một bầu không khí, dẫn dắt suy nghĩ của hắn.
“Lần này ngoại trừ ngươi ta ra không ai biết mục đích ta xuất thủ với Hồng Diệp Sơn Trang của ngươi. Ngươi không đáp ứng, ta sẽ giết ngươi, người ngoài cũng chỉ nghĩ đây là kế hoạch đánh lén của Ma đạo chúng ta. Ngươi chết cũng là chết vô ích, bị diệt môn cũng chẳng được tích sự gì.
Thậm chí có người còn cười trên nỗi đau của ngươi, còn nghĩ Hồng Diệp Sơn Trang ngươi có gây dựng suốt ba trắm năm thì sao, cuối cùng cũng phải gặp xui xẻo cả thôi.
Liễu trang chủ, đừng bao giờ đánh giá thấp ác ý của người trên giang hồ. Ngươi chết, Hồng Diệp Sơn Trang bị diệt, ta dám nói số người vỗ tay khen hay còn nhiều hơn số người cảm thông cho Hồng Diệp Sơn Trang ngươi nhiều!”
Những lời này của Sở Hưu chỉ thẳng vào lòng người. Liễu Tiệm Hồng cũng không phải tân nhân vừa bước vào giang hồ, đương nhiên hắn biết trên giang hồ phần nhiều không phải là hiệp khách cứu khốn trợ nguy, cũng không phải ma đầu giết người như ngóe. Chủ yếu là đám ngụy quân tử vẻ ngoài đạo mạo, bên rong âm hiểm; cùng đám chân tiểu nhân không quen thấy người khác được tốt, không chấp nhận chỗ giỏi của người ta
Sở Hưu hạ giọng nói bên tai Liễu Tiệm Hồng: “Liễu trang chủ, Chính đạo với Ma đạo có quan trọng vậy không? Ngươi muốn biến Hồng Diệp Sơn Trang. thành Tụ Nghĩa Trang, muốn danh tiếng, vậy gia nhập. Ma đạo ngươi cũng có uy danh như vậy! Uy danh là phải dùng thực lực đánh ra chứ không phải tính toán kiếm ra.
Liễu Tiệm Hồng nhìn Sở Hưu một chút rồi dùng giọng khàn khàn nhỏ tiếng nói: “Gia nhập Ma đạo, thứ lấy được không phải uy danh mà là tiếng xấu!”
Sở Hưu vung tay lên, hừ lạnh nói: “Tiếng xấu? Chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, bất luận ngươi là Chính hay là Ma, thứ ngươi nhận được đều là uy danh!”
Sở Hưu chỉ sang một hướng khác, đám La Tam 'Thông còn đang xuất thủ, mọi người trong Liễu gia đều đã bị chế trụ, trước mặt hơn hai trăm tỉnh nhuệ của Ma đạo, bọn họ vốn không hề có sức phản kháng.
Đây là do Sở Hưu căn dặn La Tam Thông đừng giết người, nếu không đám người này đã bị giết sạch không còn một ai.
“Liễu trang chủ, nhìn cho kỹ đi, đây là tộc nhân của Liễu gia ngươi, trên người có huyết mạch Liễu gia.
Kia là đệ đệ của ngươi? Liễu trang chủ, ngươi có một đệ đệ tốt đấy, mặc dù hân không nhỏ hơn ngươi bao nhiêu nhưng từ bé đến lớn luôn nghe lời ngươi, trước nay chưa từng tranh đoạt chức vị gia chủ với ngươi. Một người thân thiết đến vậy, ngươi nỡ lòng nào bỏ mặc hắn mất mạng?
Người trẻ tuổi kia là con trai ngươi đúng không? Lệnh công tử thiên phú không tệ, đã bước vào Nội Cương cảnh, đợi một thời gian nữa, bồi dưỡng thêm không khéo có cơ hội bước lên Long Hổ Bảng.
Ngươi muốn phát triển Hồng Diệp Sơn Trang chẳng phải vì con ngươi ngươi, vì đời sau của ngươi ư? Giờ nếu con trai ngươi chết, Liễu trang chủ ngươi cho dù nhận được danh tiếng thì lưu lại được cho ai?”
Sở Hưu chỉ vào đám người của Liễu gia đang ôm vẻ sợ hãi, nói khẽ với với Liễu Tiệm Hồng: "Liễu trang chú, cơ hội chỉ có một. Nghĩ kỹ rồi hãng nói. Rốt cuộc ngươi có chịu làm việc cho ta, làm việc cho nhánh Ẩn Ma không?
Rốt cuộc là người khác đổ máu, nhà người khác khóc; hay là để nhà mình đổ máu nhà mình tự khóc? Quyền lựa chọn trong tay ngươi.
Nhìn những người này đi, đây đều là người thân của ngươi. Chỉ căn ngươi nói một chữ 'không'thôi, ta sẽ đưa ngươi cùng bọn họ xuống suối vàng đoàn tụ.
Yên tâm, ta sẽ ra tay nhanh gọn, mặc dù có kẻ thích bôi đen người trong Ma đạo chúng ta, nói chúng ta thủ đoạn tàn khốc, thích lấy việc tra tấn người khác làm vui.
Nhưng thực ra những kẻ thích tra tấn là lũ điên chứ không phải người trong ma đạo.
Phong Vũ Kiếm Hiệp, ha ha, vì một chữ hiệp đó mà Liễu trang chủ trả giá không ít. Nhưng sao không nghĩ kỹ lại, đổi chữ hiệp thành chữ ma cũng đâu có tệ. Đúng không?”
Gương mặt Liễu Tiệm Hồng vặn vẹo đắn đo, hai mắt đỏ bừng, cương khí quanh người bắt đầu có phần bất ổn, thậm chí đã chuyển thành màu đỏ sậm, rõ ràng là dấu hiệu nhập ma!
Sở Hưu không dùng Tham Đao nhưng y lại vận dụng tỉnh thần lực bất tri bất giác đào bới ác ý ẩn sâu trong nội tâm Liễu Tiệm Hồng. Đây là tâm ma, tâm ma của Liễu Tiệm Hồng.
Nửa ngày sau, khí tức trên người Liễu Tiệm Hồng vững vàng trở lại, hẳn nhìn Sở Hưu, hai mắt đỏ bừng mang theo thần sắc khó tả, giọng nói trầm trầm khàn khàn: “Ngươi là ma quỷ ư?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Là ma không phải quỷ, phải nói là trong lòng ngươi có quỷ. Liễu trang chủ, thật ra ngươi đã lựa chọn, đúng không?”. harry potter fanfic
Gương mặt Liễu Tiệm Hồng lộ vẻ chán nắn, hắn nhìn người nhà một chút, thấy bọn họ không nghe được lời của mình mới hạ giọng nói với Sở Hưu: "Ngươi cho ta lựa chọn chắc? Chuyện này vốn không có đường lựa chọn!
Được rồi, ta đáp ứng ngươi, giúp ngươi bố trí dẫn những người khác tới đây. Có điều ta muốn giả chết!
Sau khi mọi chuyện thành công, ngươi giả bộ giết ta. Từ đó về sau trên giang hồ không còn Liễu Tiệm Hồng này nữa”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Sao phải vẽ vời thêm việc? Ngươi chết thì không ai chửi mắng ngươi chắc?”
Liễu Tiệm Hồng mặt không biểu cảm nói: “Ta chết đi, bọn họ chỉ mảng ta nhất thời chứ không mảng ta cả đời. Ta chỉ không muốn tổ tiên quá mức hổ then mà thôi”
Sở Hưu càng nhíu mày: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, yêu cầu nhỏ ấy của Liễu trang chủ không phải vấn đề lớn gì, ta đáp ứng. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Liễu trang chủ phải diễn cho tốt vở kịch này, nếu diễn hỏng, vậy hậu quả mọi người đều không muốn thấy đâu.”
Liễu Tiệm Hồng mặt không biểu cảm nói: “Yên tâm, giờ tính mạng cả nhà ta đều nằm trong tay ngươi, ta còn đường lui ư?”
Sở Hưu đi qua, võ vỗ vai Liễu Tiệm Hồng nói: "Liễu trang chủ không cần bi quan như vậy, Hồng Diệp Sơn Trang có chuyển vào bóng tối cũng vẫn là Hồng Diệp Sơn Trang. Ngươi gia nhập nhánh Ẩn Ma không khéo còn có nhiều đường ra hơn.
Thật ra Liễu trang chủ nên cảm thấy may mắn mới đúng, vì ngươi còn có quyền lựa chọn.
Trong số những thế lực trên danh sách, mặc dù Hồng Diệp Sơn Trang các ngươi không phải mạnh nhất nhưng danh tiếng của ngươi lại là lớn nhất, cho nên ta mới chọn ngươi làm mục tiêu.
Ngươi nghĩ thử đi. Ngay khi ngươi đáp ứng, vận mệnh của những người khác đã định sẵn, bọn họ thậm chí không có quyền lựa chọn!"