Mấy lão già khác trong nhánh Ấn Ma lại càng quá đáng, bọn họ chỉ muốn kiếm lợi cho đồ tử đồ tôn của mình, dẫn một đống đệ tử đến chỉ giỏi đòi lợi lộc. Một khi gặp chuyện khó, đám người đó sẽ thoái thác đầu tiên
Ngươi nói nhánh Ẩn Ma ta không thiếu cường giả, thật ra thứ nhánh Ấn Ma chúng ta thiếu là một cường giả chí cường có thể trấn áp tất cả!”
Chử Vô Kỵ im lặng một hồi rồi nói: “Ngài nói là cường giả chí cường như gia chủ Bái Nguyệt Giáo, Đỗ Quảng Trọng?”
Mặc dù Minh Ma với Ẩn Ma căm hận đối lập nhưng Chử Vô Kỵ không thể không thừa nhận tìm khắp nhánh Ẩn Ma không có ai địch nổi Dạ Thiều Nam. Thậm chí nếu không có Bái Nguyệt Giáo ra mặt gánh vác áp lực, nhánh Ấn Ma ẩn nấp cũng chẳng thoải mái như hiện tại.
Ngụy Thư Nhai lắc đầu, nheo mắt không biết nhìn về phương nào: “Chưa đủ! Còn thiếu rất nhiều! Nhánh Ẩn Ma chúng ta không chỉ căn cường giả như Dạ Thiều Nam mà cần người như Độc Cô giáo chủ uy thế trấn áp toàn bộ giang hồ. Có thể nhánh Ẩn Ma chúng ta mới có thể hoàn toàn chuyển mình!”
Chử Vô Kỵ cười khổ một tiếng, không nói gì.
Từ thời thượng cổ đến giờ, thiên hạ này có mấy người sánh vai được với Độc Gô giáo chủ? Có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lã Thuần Dương của Thuần Dương Đạo Môn là một, Thánh Tăng Bồ Đề Đạt Ma của Phật tông cũng xem như một, Ninh Huyền Cơ của Chân Vũ Giáo cũng vậy, người còn lại là chính Độc cô giáo chủ.
Có lẽ còn mấy người nữa có thể sánh vai với Độc Cô giáo chủ, nhưng tính hết ra cũng không hơn mười ngón tay.
Nhánh Ẩn Ma có xuất hiện một cường giả như. Độc Cô giáo chủ hay không? Dù sao theo Chử Vô Kỵ thấy hy vọng quá xa vời, e rằng đời này hẳn cũng không thể chứng kiến.
Lúc này Sở Hưu cũng đang suy nghĩ rốt cuộc mình nên hoàn thành nhiệm vụ này ra sao.
Đám người La Tam Thông đã bị thuần phục, mặc du bọn họ kiêu ngạo bất tuân nhưng chỉ căn ngoan ngoãn nghe lời, thực lực cũng đủ mạnh, cho nên Sở Hưu không lo lắng phương diện này.
Huống mồ mỗi người đều có dục vọng, đám người trong nhánh Ẩn Ma cũng vậy. Thân phận địa vị Sở Hưu bày ngay đó, phía sau y lại là Tụ Nghĩa Trang. Những người này muốn ngóc đầu lên vậy phải có biểu hiện tốt trước mặt Sở Hưu.
Cho nên giờ vấn đề của Sở Hưu là làm sao dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết những thế lực có tên trên danh sách.
Trên danh sách Ngụy Thư Nhai giao cho Sở Hưu, những thế lực này đa số không mạnh, có một số gia tộc có lẽ ẩn giấu lão tổ bước vào cảnh giới tông sư,
võ đạo, nhưng Sở Hưu cũng không sợ.
Với thực lực hiện tại của y, nếu gặp tông sư võ đạo bình thường, Sở Hưu có nắm chắc đấu được, thậm chí phần thẳng khá lớn.
Bảy thanh Ma đạo trên tay, nếu tông sư võ đạo thực lực yếu một chút thậm chí Sở Hưu giết chết không mấy khó khăn.
Cho nên chỗ khó của nhiệm vụ lăn này là tốc độ.
Sở Hưu phải dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp sạch sẽ đám người này. Một khi để bọn chúng phát hiện có gì không đúng, hoặc chúng sẽ phân tán chạy trốn, hoặc bọn chúng sẽ gọi một số võ giả tông môn Chính đạo tới, khiến độ khó của nhiệm vụ gia tăng, cũng gây ra một số chuyện không cách nào dự đoán.
Nhưng những thế lực trên danh sách này phân tán quá xa, mười mấy thế lực đại đa số nằm ở Đông Tẽ, một phần ở Tây Sở, một lần lại ở Bắc Yên. Nếu Sở Hưu thanh lý từng bước một, có lẽ sẽ khiến các thế lực khác phát giác sau đó có kế hoạch ứng đối.
Suy nghĩ nửa ngày, Sở Hưu cũng đã có kế hoạch. đại khái, hắn trầm giọng nói với Triệu Thừa Binh: “Triệu Thừa Binh, ngươi sống trong nhánh Ẩn Ma lâu như vậy chắc rất quen thuộc với những người này. Phân chia bọn họ theo thực lực, phương diện am hiểu, mỗi nhóm chọn một người căm đầu, khống chế nhân số trong khoảng mười người. Những độ có sức chiến đấu mạnh nhất giao cho La Tam Thông để mắt tới”
La Tam Thông vừa định nói mình không giỏi quản lý,nhưng Sở Hưu đã trực tiếp lên tiếng: "Ngươi không cần lo nghĩ nhiều, đến lúc đó ta bảo ngươi giết ai, ngươi cứ dẫn người dưới trướng giết người đó là được, chỉ nghe ta chỉ huy thôi. Chẳng lẽ các ngươi còn không làm được ư?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, La Tam Thông đành buông, tay nói: “Làm được”
Thật ra người như La Tam Thông vốn không thích hợp để quản lý những chuyện như vậy, nhưng Sở Hưu không thể giao hết mọi người cho Triệu Thừa Binh để ý tới được.
Chỉ có điều giờ Sở Hưu không hiểu mấy về đám người này, tạm thời chỉ có thể làm vậy.
Triệu Thừa Binh không phải kẻ ngụ, không ý kiến gì về cách làm này của Sở Hưu,
Ngược lại nếu đối phương thật sự tin tưởng mình, giao hết mọi người cho hẳn quản lý. Vậy một là đối phương quá ngốc, quá ngây thơ, hoặc là trong chuyện này có âm mưu gì
“Đại nhân, chúng ta ra tay với thế lực nào trước” Triệu Thừa Binh hỏi:
Sở Hưu nhìn thoáng qua tự liệu nói: “Chọn gần trước. Vương gia ở Tây Sở. Có điều chúng ta không cần phát động tất cả mọi người. Ngươi chọn ra hai mươi người cùng ta động thủ. Nhớ rõ, trong hai mươi người này trừ ngươi ra không thế có võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ cần võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Triệu Thừa Binh và La Tam Thông đều cảm thấy kỳ quái.
Theo bọn họ nghĩ, với thế lực của phe mình, muốn hủy diệt những thế lực này cứ trực tiếp phát động toàn bộ, dùng khí thế nghiền nát đối phương, giải quyết hết mọi việc, vạn sự thuận lợi. Thế nhưng Sở Hưu chỉ vận dụng một chút lực lượng, sao phải khổ vậy?
Có điều nhìn dáng vẻ đã tính hết của Sở Hưu, bọn họ cũng không hỏi nhiều, Sở Hưu nói thế nào bọn họ làm theo là được.
....
Vương gia ở Tây Sở thật ra rất gần đất Quan Tây, ngay nơi tiếp giáp giữa Quan Tây và Tây Sở. Gia tộc này thực lực không yếu nhưng cũng chẳng mạnh, trong nhà cũng có vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Buổi tối, đại sảnh Vương gia vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Ban ngày lão tổ Vương gia vừa tổ chức mừng thọ một trăm tám mươi tám tuổi, lúc này khách khứa đều đã ra về, lão tổ Vương gia cũng gọi người nhà tới, phát biểu như thường lệ. . Truyện Xuyên Không
Lúc này trong đại đường của Vương gia, hơn trăm đệ tử trực hệ Vương gia ngồi ngồi đứng đứng, đều tụ tập bên người lão tổ Vương gia.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có hai trăm năm tuổi thọ, theo lý thuyết lão tổ Vương gia chỉ còn mười năm sống, thế nhưng lúc này tỉnh khí thần của hẳn vẫn không tệ, sắc mặt hồng thuận.
Nhìn con cháu đông đảo bên dưới, lão tổ Vương gia vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết nói: “Vương gia ta từ khi tiên tổ lập nghiệp đến giờ đã hơn ba trắm năm.
Các ngươi phải biết lập nghiệp dễ, kế thừa mới khó. Vương gia ta có uy thế như hiện tại là nhờ ba trăm năm trước tiên tổ đi theo cao thủ kiếm đạo của Tọa. Vong Kiếm Lư tiêu diệt liên minh Ma đạo, anh dũng giết địch, mới khiến cao thủ Tọa Vong Kiếm Lư tán thưởng, ban cho công pháp, thành lập gia tộc.
Các ngươi phải nhớ, Vương gia ta trải bao gian khổ mới có ngày hôm nay, Nhớ phải thời thời khắc khắc khổ tu, chớ có lười biếng, như vậy mới không phụ
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lùng: “Tiên tổ Vương gia các ngươi đã để lại nhiều di sản như vậy. Thế nhân quả của tiên tổ có phải cũng do các ngươi trả lại không?”