Hạ Hầu Trấn sắc mặt âm trầm như nước, hôm nay gặp cơ hội tốt như vậy nhưng hẳn vẫn không báo được mối thù giết con. Hẳn có một dự cảm, sau này mình muốn báo thù e rằng sẽ càng ngày càng khó.
Hắn thật sự không ngờ ngay cả Chân Dương Tử cũng chết, Lâm Diệp kia lại giết chết được Chân Dương Tử!
Bất kể có Lý Phi Liêm nhúng tay, cũng bất kể tình huống lúc đó ra sao. Có thể dùng tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất giết chết một tông sư võ đạo, không ai là người đơn giản.
Lại thêm Lâm Diệp kia chính là tuấn kiệt do nhánh Ẩn Ma bồi dưỡng ra, chắc chắn sẽ được nhánh. Ẩn Ma bảo hộ, cũng như hiện giờ.
Một khi để Lâm Diệp kia bước vào cảnh giới tông. sư võ đạo, thậm chí Hạ Hầu Trấn cũng không nắm chắc thắng được đối phương!
Lạnh lùng nhìn Lục tiên sinh, Hạ Hầu Trấn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay người bỏ đi.
Vô Tướng Ma Tông cũng là kẻ khó đối phó.
Lục tiên sinh này trước đó trong Vô Tướng Ma Tông chẳng hề nổi bật, không ngờ giờ bước vào cảnh giới tông sư võ đạo lại thể hiện lực lượng kinh người như vậy, có thể sánh ngang được với người bước vào cảnh giới tông sư võ đạo hơn mười năm như Hạ Hầu Trấn.
Trong Ma đạo ngọa hổ tàng long, chắc chắn không đơn giản như người ngoài nhìn thấy.
Sau khi Hạ Hầu Trấn đi khỏi, Lục tiên sinh khinh thường cười lạnh một tiếng, cũng tiến vào những cung điện của Cực Lạc Ma Cung vơ vét bảo vật. Truyện Dị Năng
Trước đó Lục tiên sinh giấu tài kín tiếng nhưng sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Lục tiên sinh lại muốn tìm người thử thực lực bản thân.
Trước đó khi Sở Hưu bị đuổi giết, hắn còn muốn tới cứu viện Sở Hưu, thuận tiện giao thủ cùng Nhiếp Nhân Long, ai ngờ Sở Hưu lại tự mình giết ra.
Phía đông Cực Lạc Ma Cung, trong một khu rừng cách đó hơn mười dặm, Sở Hưu không đi xa mà lưu lại ấn ký riêng của nhánh Ẩn Ma, ở lại đây tạm thời khôi phục lực lượng.
Nửa ngày sau, Lục tiên sinh xuất hiện ở đây, càng kỳ quái hơn là Lý Phi Liêm lại đi theo ngay sau lưng Lục tiên sinh.
Lục tiên sinh nói với Lý Phi Liêm: “Vị này chính là tuấn kiệt trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong nhánh Ẩn Ma chúng ta, Lâm Diệp, Vừa rồi các ngươi còn kề vai chiến đấu, hẳn cũng đã biết nhau.”
Lý Phi Liêm chắp tay với Sở Hưu, nói rất đơn giản: “Lâm huynh”
Lý Phi Liêm có vẻ không giỏi ăn nói, hẳn rất ít nói, thậm chí đến mức tích chữ như vàng.
Sở Hưu cũng chắp tay một cái nói: “Phi đao của Lý huynh rất mạnh, thậm chí là phi đao mạnh nhất mà ta từng thấy. Sau này nếu có cơ hội hy vọng có thể luận bàn cùng Lý huynh một phen”"
Lý Phi Liêm gật đầu nói: "Quá khen rồi."
Nhìn bộ dáng này của Lý Phi Liêm, Sở Hưu cũng biết nói chuyện phiếm với vị này có lẽ là chuyện rất gian nan. Sở Hưu quay đầu sang hỏi Lục tiên sinh: “Lý huynh này cũng là người trong nhánh Ấn Ma chúng ta?"
Lục tiên sinh lắc đầu nói: “Lý tiểu hữu không có quan hệ gì với nhánh Ẩn Ma chúng ta, hẳn chỉ có chút quan hệ với Vô Tướng Ma Tông ta mà thôi.
Nhánh của Lý tiểu hữu lai lịch rất lớn, mặc dù các đời chỉ đơn truyền nhưng không ai dám coi thường.
Chỉ có điều tới đời phụ thân Lý tiểu hữu xay ra chút vấn đề. Phụ thân hẳn chết sớm, phó thác cho Vô Tướng Ma Tông chúng ta chăm sóc giúp cho Lý tiểu hữu.
Tông chủ Vô Tướng Ma Tông ta ngày trước từng nhận ân tình của phụ thân Lý tiểu hữu.
Nói cách khác, nếu phụ thân Lý tiểu hữu còn sống, giờ chắc cũng là một trong những cường giả đỉnh phong trên giang hồ. Đừng nói Lý tiểu hữu giết đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, cho dù hẳn giết con trai ruột của chưởng môn Thuần Dương Đạo Môn, phụ thân hẳn cũng gánh vác được.
'Vô Tướng Ma Tông ta khi đó đang ẩn mình trong bóng tối, không tiện chống cự lại Thuần Dương Đạo Môn cho nên chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn giúp Lý tiểu hữu che giấu thân phận, tạm thời ngủ đông”'
Nghe Lục tiên sinh nói vậy, Sở Hưu cũng hiểu lúc rước rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Chẳng trách ngày trước Thuần Dương Đạo Môn đào sâu ba thước đất cũng không tìm được Lý Phi Liêm, hóa ra hắn bị Vô Tướng Ma Tông giấu đi.
Chưa nói tới thực lực, công phu ẩn nấp của Vô. Tướng Ma Tông hết sức cao cường.
Lý Phi Liêm chắp tay với Lục tiên sinh nói: “Người, ta đã giết. Thù ngày xưa đã báo một nửa. Lục tiên sinh, tạm thời từ biệt”
Lục tiên sinh gật đầu nói: “Trong Tiểu Phàm Thiên nguy cơ tứ phía, ngươi cẩn thận một chút”
Lý Phi Liêm gật nhẹ đầu, trực tiếp quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lý Phi Liêm đi khỏi, Sở Hưu nói với Lục tiên sinh: "Vừa vặn phụ thân Lý Phi Liêm bất hạnh mất sớm, nhánh Ẩn Ma không muốn thu nhận Lý. Phi Liêm vào à?”
Lục tiên sinh gật đầu nói: " Điểm này Vô Tướng Ma Tông ta có nghĩ tới, có điều Lý Phi Liêm không đáp ứng.
Nhánh của hắn không chính không ma không tà, cơ bản là hành động tủy tâm. Phụ thân hẳn cũng là nhân kiệt thế hệ trước, có bằng hữu trong cả ba g Đạo Phật Ma, rất được hoan nghênh. Đáng tiếc hắn chết sớm, nếu không cũng là người phong lưu.
Phụ thân Lý Phi Liêm có ơn với tông chủ, nếu Lý Phi Liêm không muốn, tông chủ đương nhiên không ép buộc hẳn.
Nói thật ra Lý Phi Liêm này cũng là người đáng thương, nhánh của hẳn không ai là người kém cỏi. Phụ thân Lý Phi Liêm càng như vậy, xứng với tám chữ tuấn tú lãng tử, khí khái vô song, cũng khá giống bằng hữu Lã Phụng Tiên của ngươi. Có điều hắn là người tương đối phong lưu, lưu lại không ít nợ phong lưu trên giang hồ.
So với phụ thân của Lý Phi Liêm, phụ thân của hắn lại cực kỳ bình thường, thậm chí không phải người trong giang hồ, chỉ là một cô gái nông thôn tướng mạo bình thường tới cực hạn mà thôi/
Thế nhưng chính cô gái nông thôn này lại khiến phụ thân Lý Phi Liêm hồi tâm chuyển ý, không phong lưu nữa mà còn sinh ra Lý Phi Liêm. Lúc đó chuyện này khiến không ít người mở rộng tăm mắt
Dung mạo Lý Phi Liêm giống với mẫu thân hắn, nếu giống với phụ thân hắn chắc đã chẳng kém vị bằng hữu Lý Phi Liêm của ngươi bao nhiêu.
Nhánh của hẳn hầu như không có ai xấu xí, mỗi người đều anh tuấn lãng tử. Lý Phi Liêm mặc dù không xấu nhưng lại quá bình thường, không hề giống với tổ tiên.
Vốn đĩ bối cảnh của Lý Phi Liêm có thể giúp hẳn thuận buồm xuôi gió, nhung khi phụ thân hắn chết, Sở Hưu hắn còn chưa tới mười tuổi, mẫu thân hẳn lại tự văn theo phụ thân. Cho nên hơn hai mươi năm gần đây hắn phải tự lực cánh sinh, mãi tới lúc không chịu nổi mới tới nhờ Vô Tướng Ma Tông ta giúp đỡ.
Ta còn nhớ Lý Phí Liêm này khi còn bé tính cách rất hoạt bát, giống với phụ thân hắn. Kết quả giờ ngươi cũng thấy rồi đó, trầm mặc ít nói, tích chữ như vàng. Không phải hắn không nói được mà là căn bản không biết nói năng.
Khi phụ thân hắn chưa chết mặc dù đã giao hết truyền thừa cho hẳn, thế nhưng hẳn sợ có người ngấp nghé truyền thừa nhánh của mình, bèn đơn thương độc mã chạy vào trong Thập Vạn Đại Sơ, tới tổ địa của mình tu luyện. mặc dù nói là tổ địa nhưng thật ra nó là một khu mộ có trận pháp bảo hộ, không khác gì cả ngày làm bạn với người chết
Mãi tới năm hai mươi tuổi, bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có năng lực tự vệ hẳn mới xuất quan. Có điều lúc đó Lý Phi Liêm thậm chí quên cách nói năng”