Côn Luân Ma Chủ

Chương 567: Loạn chiến



Có điều chuyện tới nước này, bất kể Huyền Cửu U đang cầm trong tay thứ gì, bọn họ cũng chẳng còn tự tin như lúc trước. Lấy ba địch một không ngờ lại bị đối phương đánh cho từng bước lui lại phía sau, căn bản không có sức hoàn thủ.

Còn lúc này Đổng Tề Khôn chợt nhìn những đệ tử Đổng gia phía sau, trực tiếp quát lớn: “Nghĩ cách đi lấy chuỗi phật châu phía trên thanh Phương thiên họa kích kia, đi đoạt Chân Vũ Tru Tà Kiếm trên quan tài lớn!”

Nghe xong lời này, đám võ giả Đổng gia nhanh chóng làm theo lệnh, trực tiếp lao lên.

Những võ giả tán tu còn lại sửng sốt một hồi rồi cùng lao tới.

Giờ ba tông sư võ đạo đang cuốn lấy yêu vật kia, lúc này không đoạt bảo thì chờ đến lúc nào?

Có điều trong lúc giao thủ Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất lại hung hăng trợn mắt nhìn Đổng Tề Khôn, tên này không tuân thủ quy củ!

Bọn họ không mang nhiều đệ tử tới đây, đặc biệt là Hứa Đình Nhất, hắn thậm chí không có đệ tử.

Đám võ giả Đổng gia này sau khi lấy được bảo vật nhanh chóng lui ra ngoài, cho dù có phá hủy phong ấn cũng không cần gấp. Dù sao cứ đoạt bảo vật tới tay trước đã, sau này Đổng gia có rất nhiều thời gian để giải quyết những chuyện này, dù sao nơi trấn áp ngay đây, nó không bay đi được.

Nhưng Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất lại bất đồng. Bọn họ chỉ có cơ hội duy nhất này để tiến vào đây. Lần sau nếu còn muốn vào e rằng phải mạnh mẽ tấn công vào.

- Đổng Tề Khôn thản nhiên nói: “Hai vị xin đừng hiểu nhầm, ta cũng đang dùng cách phá địch mà thôi. Chẳng phải bọn chúng muốn phục sinh Lã Ôn Hầu ư? Nếu đệ tử Đổng gia ta hủy thi thể trong quan tài lớn đồng thau kia trước, chẳng phải mọi chuyện đều được giải quyết hay sao?”

Kiều Liên Đông cùng Hứa Đình Nhất thầm mắng một tiếng, có điên mới tin Đổng Tề Khôn.

Nếu thi thể Lã Ôn Hầu dễ bị hủy diệt như vậy, sao. còn có ngôi mộ khổng lồ này? Đâu phải họ chưa từng nghe tới truyền thuyết về Lã Ôn Hầu.

Có điều trước mắt bên phía Huyền Cửu U lại khá nôn nóng, không phải vì bọn họ động tới quan tài Lã Ôn Hầu mà là bọn họ di động Phương thiên họa kích kia.

Quan tài Lã Ôn Hầu không dễ động chạm như vậy, nhưng Phương thiên họa kích Vô Song mặc dù bị phật châu trấn áp nhưng cũng chính do phật châu kia mới khiến Phương thiên họa kích mang theo một luồng khí †ức của Lã Ôn Hầu, không hề tiêu tán, mà Huyền Cửu U cũng có thể mượn dùng.

Không có phật châu kia mặc dù hung uy của Phương thiên họa kích sẽ được phóng thích hoàn toàn, nhưng khí tức của Lã Ôn Hầu cũng sẽ tiêu tán theo.

Đến lúc đó Vô Song sẽ là thần binh vô chủ, ngoại trừ Lã Ôn Hầu ra, không ai có thể vận dụng.

Đúng lúc này, nước đen hiện lên trên mặt đất, một cỗ quan tài máu hiện lên từ làn nước đen. Thi Cửu Linh leo ra từ trong quan tài máu, thân thể Thủy Vô Tướng cũng theo đó ngưng tụ ra.

Huyền Cửu U thấy vậy không khỏi mắng to: “Sao giờ các ngươi mới tới?”

Thi Cửu Linh cười một tiếng quái dị nói: “Đừng có gấp, ta còn phải luyện hóa đầy đủ khí huyết cho Ôn Hầu đại nhân sử dụng mới được. Nếu không chỉ dựa vào ba lão già này căn bản không đủ.”

Tứ đại chiến tướng dưới trướng Ôn Hầu đã có ba tới đây. Ngoại trừ Viêm Xích Tiêu bị giam cầm ở đại điện thật sự không cách nào động đậy, ba người khác đều đã Tề tụ.

Thi Cửu Linh liên thủ với Thủy Vô Tướng, cho dù bọn họ chỉ còn lại có hai nhưng cũng đủ đối đầu với vài chục võ giả Đổng gia cùng tán tu.

Ngay trong cục diện giằng co đó, đại điện bỗng vang lên vài tiếng vỡ nát, Sở Hưu đánh nát vách tường, chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Thấy Sở Hưu tới, Thủy Vô Tướng lập tức biến sắc, sao tiểu tử này tới nhanh vậy?

Trước đó hắn đã chứng kiến thực lực Sở Hưu, ngay bản thân hắn cũng không nhìn thấu.

Ngay lúc này một vách tường khác cũng bị phá tan, Lã Phụng Tiên mang theo Lã Phụng Tiên cùng xuất hiện.

Thấy hai người, Thủy Vô Tướng lập tức đau đầu. Mọi chuyện phát triển vượt ngoài dự liệu của hắn, đám người Sở Hưu đánh tới quá nhanh.

Vốn dĩ đám Thủy Vô Tướng định giải quyết ba người Đổng Tề Khôn, thu gom đủ khí huyết sau đó mới giết bọn Sở Hưu, lựa chọn một thân thể thích hợp làm vật chứa cho Ôn Hầu đại nhân phục sinh, không ngờ giờ bọn họ đã cùng tới rồi.

Sở Hưu thấy Lã Phụng Tiên cùng Nhan Phi Yên cũng sửng sốt, sao hai người bọn họ lại đi cùng với nhau?

Lã Phụng Tiên đi tới nói: “Ta vừa vặn thấy Nhan cô nương đang bị quái vật trong quan tài máu tấn công nên ra tay cứu nàng.”

Nhan Phi Yên gật nhẹ đầu với Sở Hưu, thái độ khá lạnh nhạt.

Sở Hưu cùng Việt Nữ Cung dẫu sao cũng từng có xung đột. Mặc dù ân oán đã qua nhưng chắc chắn Nhan Phi Yên không nhiệt tình gì với Sở Hưu rồi.

Lã Phụng Tiên nhìn sang bên đang giao đấu, nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”

Sở Hưu híp mắt: “Một bên muốn giết người đoạt bảo, một bên lại muốn giết người đoạt khí huyết. Chỉ đơn giản vậy thôi. Có điều giờ chúng ta cũng nên ra tay thôi.

Lã huynh, ngươi thấy Phương thiên họa kích kia không? Đó là thần binh cửu chuyển Vô Song của Lã Ôn Hầu năm xưa. Ta bảo hộ cho ngươi, đến cướp lấy Vô Song đi, thanh thần binh này đã định trước là dành cho. ngươi.”

Nhan Phi Yên lúc này chứng kiến thanh thần binh cường đại Vô Song, không nhịn nổi quay sang hỏi Sở Hưu, “Đây là thần binh cửu chuyển của Ma Thần - Lã Ôn Hầu, ngươi cam tâm nhường lại hay sao?”

Không phải Nhan Phi Yên suy nghĩ quá đen tối mà là nàng cảm thấy Sở Hưu quá mức rộng lượng.

Đây là thần binh cửu chuyển trong truyền thuyết, tuyệt đối là chí bảo. Vì nó, cho dù huynh đệ ruột thịt còn có thể tương tàn, nói chỉ Sở Hưu và Lã Phụng Tiên.

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Thần binh cửu chuyển thì đã sao? Ta dùng đao chứ không dùng Phương thiên họa. kích. Võ đạo của ta đã cố định, giờ vì một thanh binh khí mà chuyển tu võ đạo, chẳng phải bỏ gốc lấy ngọn à?”

Hơn nữa ta tin tưởng, nếu thứ xuất hiện tại đây không phải một thanh Phương thiên họa kích là một cây đao, Lã huynh cũng sẽ nhường cho ta.”

Nhan Phi Yên nhíu mày, vẫn cảm thấy không đúng. Nàng và Sở Hưu tiếp xúc chưa nhiều, nhưng trực. giác nói với nàng, Sở Hưu không phải người cao thượng như vậy.

Trên thực tế, Nhan Phi Yên suy đoán không sai, Sở Hưu còn chưa hào phóng tới mức độ đó.

Nhưng người thích hợp nhất với truyền thừa Lã Ôn Hầu chính là Lã Phụng Tiên. Thanh Phương thiên họa

kích - Vô Song này coi như chuẩn bị sẵn cho Lã Phụng Tiên, cho dù Sở Hưu có muốn cưỡng ép đoạt lấy cũng không cách nào phát huy tác dụng lớn nhất.

Ngược lại y tặng Phương thiên họa kích Vô Song cho. Lã Phụng Tiên, với quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ cần Sở Hưu mở miệng nhờ Lã Phụng Tiên hỗ trợ, Lã Phụng Tiên sẽ tuyệt đối không từ chối.

Một vật chết tác dụng hạn chế với một bằng hữu thực lực cường đại sẵn sàng

vì ngươi mà xông pha khói lửa, bên nào có lợi hơn, điểm này không cần nói nhiều.

Sở Hưu không phải Nhiếp Đông Lưu trong cốt truyện gốc, vì thanh danh hư vô mờ ảo mà đánh mất một bằng hữu tương lai đã được định sẵn sẽ trở thành cường giả. Y không làm chuyện lấy gùi bỏ ngọc như vậy.

Lã Phụng Tiên cũng biết tính cách của Sở Hưu, cho. nên hắn không khách khí nhiều với Sở Hưu, chỉ chắp tay một cái nói: “Vậy đa tạ Sở huynh, chờ lúc ra ngoài ta sẽ mời ngươi uống rượu.”

Một thần binh cửu chuyển đương nhiên không đơn giản là một bữa rượu, nhưng tương tự sau này nếu có chuyện gì Sở Hưu cần tới hắn, cho dù không có cả rượu, Lã Phụng Tiên cũng sẽ tới hỗ trợ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv