Những võ giả khác luôn rất coi trọng chuyện truyền thừa võ đạo của mình, thậm chí cho dù chết cũng muốn giữ hoàn chỉnh đem xuống đất. Cái nhìn của Đàm Uyên đại sư đối với võ đạo lại khoáng đạt hơn nhiều, thậm chí hoàn toàn coi nó là ngoại vật.
Phương Thất Thiếu kinh ngạc nói: “Đại sư, chẳng lẽ ngài không sợ ta nhận được thứ này sau đó làm việc ác gì, cuối cùng làm tổn hại danh tiếng của ngài ưr?”
Nói xong Phương Thất Thiếu còn liếc sang Sở Hưu một cái. Hắn vốn không cho rằng Sở Hưu là người lương thiện gì. Vừa rồi những lời của Minh Kỳ thật ra cũng rất có lý.
Đàm Uyên đại sư lắc đầu nói: “Trước đó ta đã nói rồi mà. Chuyện thiện ác không thể nhìn bề ngoài. Một người muốn làm chuyện ác, cho dù hắn không có chút xíu thực lực nào, chỉ dùng miệng lưỡi cũng có thể tàn sát ngàn vạn người.
Nhưng có một số người nhìn như giết người nhưng lại có thể cứu được càng nhiều người. Cho nên chẳng bằng lão tăng đánh cược một phen, cược tiểu hữu sẽ không khiến lão tăng thất vọng. Phần ghi chép tập kiếm này đặt trên người truyền nhân Ngũ Đại Kiếm Phái rõ ràng là có lời hơn xuống mồ cùng lão tăng rồi.”
Trên giang hồ bao nhiêu cường giả như vậy, nhưng không mấy ai tâm tính rộng rãi được như Đàm Uyên đại sư.
Thực chất cũng do Đàm Uyên đại sư không có thời gian, nếu không chắc chắn hắn sẽ chọn người thích hợp giao hết mọi thứ trên người cho họ.
Phương Thất Thiếu lúc này cũng lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, đặt lại trường kiếm lên lưng, thi lễ với Đàm Uyên đại sư nói: “Đa tạ đại sư.”
Dừng một chút, Phương Thất Thiếu lại nói: “Ơn thụ nghiệp không dám quên. Ta cũng cùng đưa tiễn đại sư đoạn đường cuối cùng.”
Đàm Uyên đại sư không hề ngăn cản, hắn chỉ gật đầu nói: “Cũng tốt, nhiều người thêm vui. Không ngờ trước khi chết lão tăng lại được nhiều người đưa tiễn như vậy.”
Đàm Uyên đại sư quê quán ở Tùng Bình Phủ, Trường Dương Quận, Đông Tề. Nằm trong nội địa Đông Tề, cách Đông Hải Quận khoảng mười ngày đường.
Nhưng giờ thân thể Đàm Uyên đại sư đã sắp mục nát, đừng nói hơn mười ngày, e rằng chỉ hơn mười canh giờ cũng không chịu nổi.
Nhưng có lẽ Đàm Uyên đại sư vẫn còn chấp niệm muốn chứng kiến quê hương, không ngờ còn mạnh mẽ chống cự hơn mười ngày này. Rốt cuộc tới một gian chùa miếu rách nát có tên Huyền Tế Tự bên ngoài Tùng Bình Phủ.
Huyền Tế Tự chỉ là một gian chùa nhỏ. Cho dù khi xưa Đàm Uyên đại sư còn ở đây, Huyền Tế Tự cũng chỉ có mười mấy hòa thượng mà thôi. Còn giờ nơi này đã là tăng đi chùa trống, không còn bất cứ ai. Hoặc là iệt, hoặc chùa không người kế tịch, đã hoàn toàn điêu linh. Có điều nhìn dáng dấp ngôi chùa vẫn được giữ hoàn hảo, hẳn là trường hợp sau.
Vuốt v e pho tượng phật đầy tro bụi trong Huyền Tế Tự, Đàm Uyên đại sư thở dài một tiếng.
Trung niên đông độ, lâm chung mới về, trải qua vô số sóng to mưa lớn, đối với Đàm Uyên đại sư mà nói, đời này của hắn tuy có trắc chở, từng có mê man, nhưng lại chưa từng có hối hận.
Ngày trước khi hắn vừa tới Đông Hải, có lẽ chỉ vì muốn truyền bá Phật pháp, phát triển uy danh của Phật môn. Nhưng tới cuối cùng, những ý nghĩa bề ngoài đều biến mất, mọi thứ Đàm Uyên đại sư làm đều đã không liên quan tới Phật, đây chỉ là lòng tin của hắn mà thôi.
Xếp bằng trên chiếc bồ đoàn bẩn thỉu phía trước. tượng phật, Đàm Uyên đại sư nhắm hai mắt lại. Trong một chớp mắt, phật quang màu bao phủ trên người Đàm Uyên đại sư. Một luồng sức mạnh mênh mông nở rộ, phiêu tán tới thiên địa, như Đàm Uyên đại sư thật sự lập. địa thành Phật.
Nhưng lúc này Long Thiên Anh hai mắt đã đỏ bừng, Phương Thất Thiếu cùng Sở Hưu cũng im lặng không nói gì. Đây không phải thành Phật, mà là quy khư.
Võ giả sinh giữa thiên địa, luyện hóa thiên địa nguyên khí vào người. Giờ viên tịch quy khư, lực lượng này đương nhiên cũng phải trả về thiên địa.
Đông Tề, năm Vĩnh Hòa thứ 69, Thánh Tăng Đàm Uyên viên tịch trong Huyền Tế Tự ở Tùng Bình Phủ. Sống tại đây, chết tại đây.
Sau khi Đàm Uyên đại sư viên tịch quy khư, đám người Sở Hưu an táng cho Đàm Uyên đại sư.
Bình thường nếu là võ giả Đại Quang Minh Tự, sau khi viên tịch bọn họ đều quen lưu lại Xá Lợi Tử, không chỉ để đời sau thờ cúng mà còn là dung nhập lực lượng vào trong Xá Lợi Tử, để lại chút lực lượng cuối cùng cho. đệ tử đời sau.
Đàm Uyên đại sư không có đệ tử, Sở Hưu cùng Phương Thất Thiếu mặc dù đều nhận công pháp của Đàm Uyên đại sư nhưng lại chỉ coi như thụ nghiệp chứ không phải truyền đạo. Cho nên Đàm Uyên đại sư không để lại Xá Lợi Tử mà trực tiếp tán hết lực lượng bản thân, quy khư vào thiên địa.
Long Thiên Anh buồn bã an táng xong bèn chắp tay với Sở Hưu và Phương Thất Thiếu nói; “Phương thiếu hiệp, Sở có thể, ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ đưa đại sư về quê hương, tiếp đó ta phải về Đông Hải. Hai vị, xin cáo từ.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Long hội trưởng đi thong thả. Sau này nếu có việc gì cần dùng tới Sở Hưu ta xin cứ mở miệng. Nếu giúp được ta sẽ tuyệt đối không chối từ.”
Sở Hưu đã nhìn ra Long Thiên Anh rất trọng tình nghĩa.
Đương nhên Sở Hưu muốn kết giao với Long Thiên Anh không phải chỉ vì hắn trọng tình nghĩa mà do Long Thiên Anh có năng lực, tương lai có lẽ sẽ cần dùng tới.
Mặc dù Kình Thiên Hội chỉ ở hải ngoại xa xôi, nhưng luôn có buôn bán mậu dịch với Trung Nguyên. Tạm không bàn thực lực hắn ra sao, về mặt tiền tài thật sự không kém.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
3. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
4. Thập Niên Hoa Hạ Miên
=====================================
Long Thiên Anh nói một tiếng cám ơn với Sở Hưu rồi đi khỏi. Cảm nhận của hắn về Sở Hưu không tệ. Tối thiểu Sở Hưu không nhận được truyền thừa lực lượng xong trở mặt không quen, cũng không tồi tệ như trong lời đồn đại trong giang hồ.
Có điều cho dù như vậy Long Thiên Anh cũng sẽ chỉ giao hảo với Sở Hưu chứ không tận tâm tận lực, vô tư giúp đỡ làm bất cứ chuyện gì như với Đàm Uyên đại sư.
Sở Hưu chỉ là truyền nhân công pháp của Đàm Uyên đại sư chứ không phải đệ tử Đàm Uyên đại sư. Cho nên sau khi Đàm Uyên đại sư viên tịch mọi chuyện cũng chấm dứt, không truyền tới người Sở Hưu.
Sau khi Long Thiên Anh đi khỏi, nhìn phần mộ của Đàm Uyên đại sư trước mặt, Phương Thất Thiếu đột nhiên thở dài một hơi, thầm sắc nghiêm trang hiếm thấy nói: “Sở huynh, ngươi nói xem người sống trên đời này. rốt cuộc là vì điều gì? Ta cảm thấy Đàm Uyên đại sư sống thật thiệt thòi.
Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần sống hơn bốn trăm năm cũng không thành vấn đề, thế nhưng giờ Đàm Uyên đại sư mới hơn trăm tuổi đã viên tịch. Dùng ba trăm năm tuổi thọ đổi lấy tính mệnh những người kia, có đáng giá không? Nếu hắn không chết không khéo còn cứu được càng nhiều người.”
Sở Hưu nhìn về phía trước, híp mắt nói: “Có một số lúc không thể cân đo đong đếm như vậy, trong lòng có ý niệm mới có thành quả. Một vạn năm quá lâu, có một số người chỉ nguyện ý tranh sớm chiều.
Đối với Đàm Uyên đại sư mà nói, trăm năm này hắn chưa từng hối hận về việc làm của mình, đó là đáng giá. Ngươi hỏi người sống trên đời rốt cuộc là vì điều gì, mỗi người lại có đáp án khác nhau, nhưng nếu chết không hối hận, vậy nó là đáng giá.
Ngươi thì sao? Ngươi có nghĩ rõ rốt cuộc đời này mình sống vì điều gì không?”