Nói thật ra, danh tiếng vị Đàm Uyên đại sư này thật sự rất lớn, có điều không phải vì thực lực của hắn mà vì hành động của hắn. Đương nhiên thực lực của vị Đàm Uyên đại sư này cũng cực mạnh, thời kỳ đỉnh phong thậm chí hắn là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Vị Đàm Uyên đại sư này không phải người của Đại Quang Minh Tự, cũng không phải xuất thân Tu Bồ Đề Thiền Viện, chỉ là một hòa thượng của chùa miếu nhỏ.
Khi hắn tu luyện tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh tuổi tác đã quá năm mươi, nhưng lúc đó Đàm Uyên đại sư lại quyết định một mình đông độ, truyền bá Phật pháp.
Đất Đông Hải có nhiều hải đảo, những hải đảo này to †o nhỏ nhỏ, nhiều chỗ lớn bằng cả châu phủ, lớn nữa thậm chí bằng cả một quận, cho nên nhân số không ít. €ó điều hoàn cảnh nơi này ác liệt, thường xuyên có thiên tai như giông bão sóng thần, cho nên tính cách võ giả Đông Hải có phần ngang ngược.
Dưới hoàn cảnh đó Đàm Uyên đại sư một mình đông độ, truyên bá Phật pháp trên mỗi hải đảo, hóa giải lệ khí thù hận. Trong thời gian đó hắn trải qua vô số hung hiểm cùng thời khắc nguy cơ sinh tử kinh người, tu vi võ đạo của hắn không ngờ lại tiến bộ nhanh chóng, chẳng bao lâu đã nhảy lên cảnh giới tông sư võ đạo, trở thành đại sư thanh danh vang dội trên đất Đông Hải.
Nhưng nếu chỉ có vậy, danh tiếng của Đàm Uyên đại sư cũng chẳng về được Trung Nguyên. Chuyện thật sự khiến Đàm Uyên đại sư dương danh thiên hạ là vài chục năm trước, một hòn đảo nhỏ sắp bị sóng thần nuốt mất, một võ giả cầu xin Đàm Uyên đại sư cứu người trên hòn đảo quê hắn. Kết quả Đàm Uyên đại sư không ngờ lại thật sự ra tay, dùng sức một mình đối kháng với lực lượng hùng vĩ của thiên địa, thậm chí dưới áp lực đó bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Chỉ có điều cho dù là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng chẳng đánh lại lực lượng hùng vĩ liên miên bất tuyệt của thiên địa. Cuối cùng mặc dù Đàm Uyên đại sư bảo vệ được hòn đảo nhỏ đó nhưng cũng bị thương tổn căn cơ, không chỉ trọng thương thậm chí còn bị rơi xuống cảnh giới tông sư võ đạo, đời này không thể tiến bộ. Cho nên mặc dù hắn là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nhưng lại chỉ đứng trong cảnh giới đó một ngày.
Tiếp đó truyện này lan truyền khắp nơi, về tới tận Trung Nguyên. Đàm Uyên đại sư cũng được toàn bộ giang hồ công nhận là đại sư Phật tông chân chính, cho dù là Đại Quang Minh Tự cũng Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng hết sức kính nể.
Một thân một mình tới khu Đông Hải nghèo đói †ruyền bá Phật pháp đã chẳng phải chuyện ai cũng làm được, mà Đàm Uyên đại sư không ngờ thà từ bỏ tu vi cường đại của Chân Hỏa Luyện Thần cũng muốn cứu người trên đảo. Hành động như vậy mới xứng là Thánh Tăng, một Thánh Tăng thật sự mang lòng từ bi ôm cả thiên hạ.
Võ giả dốc sức cả đời chỉ theo đuổi lực lượng cực hạn, cho dù những hòa thượng Đại Quang Minh Tự cả ngày treo câu từ bi trên cửa miệng, nhưng Sở Hưu dám cam đoan, không hòa thượng Đại Quang Minh Tự nào chịu từ bỏ tu vi bản thân cứu sinh mệnh một đảo.
Sở Hưu xưa nay không có cảm tình gì với hòa thượng, nhưng vị Đàm Uyên đại sư này lại là đại sư Phật tông chân chính, đạo đức cá nhân không có một vết bẩn.
Theo lời nhị hoàng tử, lần này Đàm Uyên đại sư thọ nguyên sắp cạn cho nên muốn về Trung Nguyên mong. lá rụng về cội, hắn cũng muốn tìm một truyền nhân.
Đàm Uyên đại sư dù sao cũng là một võ giả, về phương diện truyền thừa võ đạo cũng có chấp niệm riêng của mình.
Khi ở Đông Hải hắn chỉ một lòng muốn truyền bá Phật pháp hóa giải lệ khí và thù hận nơi Đông Hải, đâu còn thời gian dạy dỗ đệ tử?
Cho nên lần này tới Trung Nguyên, hắn cũng muốn †ìm một người thừa kế đáng tin cậy trước lúc lâm chung.
Chỉ có điều Sở Hưu thật sự không hiểu, vì sao trong cốt truyện gốc Đàm Uyên đại sư lại lựa chọn người thừa kế là Lý Nguyên. Tối thiểu Sở Hưu không thể nhìn ra Lý Nguyên với Đàm Uyên đại sư có bất cứ chỗ nào tương tự.
Có điều những thứ này đã không quan trọng. Lý Nguyên đã chết, Sở Hưu muốn đoạt cơ duyên truyền thừa của Lý Nguyên, y chỉ cần làm một điều là đủ, đó là cố gắng biến bản thân thật giống Lý Nguyên.
Còn chiêu này có tác dụng hay không? Phải nhìn vận may.
Sở Hưu thật ra cũng muốn tới Đông Hải Quận gặp vị Đàm Uyên đại sư nổi danh trên giang hồ đó.
Thế nhưng đối mặt với nhị hoàng tử, y lại mặt không đổi sắc đáp: “Với giao tình của ta và điện hạ, chút chuyện này không thành vấn đề.
Nhưng giờ ta đã đắc tội nặng nề với thái tử, nếu lúc đó thái tử tới gây phiền phức cho ta, ta nên làm gì đây?”
Nhị hoàng tử vung tay lên nói: “Yên tâm đi, ta đã nhờ ngươi đi thay sao lại không nghĩ tới vấn đề này?
Vị đại ca kia của ta mặc dù thân phận và địa vị đều đủ để nghênh đón Đàm Uyên đại sư, có điều phụ hoàng lo hắn còn trẻ tuổi, không trấn trụ được cục diện, cho. nên cố ý phái một vị tông sư võ đạo rất có phân lượng tới. Đó là Đại Tế Tửu của Tắc Hạ Học Cung, Tiêu Bạch Vũ đại nhân.
Tiêu Bạch Vũ đại nhân trước nay không tham gia chuyện tranh đấu giữa các hoàng tử, nhưng sau lưng ta lại có một vị tiền bối từng khiến Tiêu Bạch Vũ đại nhân nợ một ân tình. Nếu ngươi đi ta sẽ nhờ người chuyển lời cho Tiêu Bạch Vũ đại nhân, chỉ cần có Tiêu Bạch Vũ đại nhân, vị đại ca kia của ta chắc chắn không dám động tới ngươi.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, lời này tin tưởng được. Với địa vị của Tiêu Bạch Vũ tại Đông Tề, cho dù thái tử cũng phải khách khí với hắn.
Đừng nhìn Tiêu Bạch Vũ chỉ là tông sư võ đạo, không phải Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng với Đông Tê, hắn còn quan trọng hơn cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.
Tắc Hạ Học Cung mỗi năm đều cung cấp đại lượng cao thủ có tiềm lực cho triều đình Đông Tê. Đối với Đông Tâ, những người này chính là hy vọng trong tương lai, Tắc Hạ Học Cung là nơi không ngừng cung cấp cốt cán cho Đông Tề.
Cho nên địa vị của Tiêu Bạch Vũ trong triều đình Đông Tề hết sức đặc thù. Bất luận hoàng đế Đông Tề hay đại tướng quân đều phải khách khí với Tiêu Bạch Vũ.
Sau khi nhận được lời hứa này, Sở Hưu trực tiếp cầm lễ vật của nhị hoàng tử tới Đông Hải Quận.
Nhị hoàng tử không sợ Sở Hưu cầm lễ vật bỏ trốn. Đàm Uyên đại sư dẫu sao cũng chỉ là người sắp chết, nhị hoàng tử cũng không hy vọng xa vời dựa vào một món lễ vật mà để Đàm Uyên đại sư ủng hộ mình. Cho. nên lần này hắn chỉ nhờ Sở Hưu mang lễ vật tới kiếm thanh danh cho hẳn. Còn lễ vật này cũng chẳng phải vật quý giá gì, chỉ là một chuỗi phật châu do một vị cao tăng đức cao vọng trọng thời thượng cổ lưu lại, mặc dù được phật quang chiếu rọi trong thời gian dài cũng có chút uy năng nhưng lại không phải trọng bảo gì.
Sau khi nhận đồ, Sở Hưu trực tiếp lên đường tới Đông Hải Quận.
Đông Hải Quận nằm cạnh Đông Hải, vốn dĩ nơi đây không mấy phồn hoa, chỉ có một số đội tàu qua lại thường xuyên tới đây nghỉ ngơi. Cho nên võ giả Đông Tê ở đây cũng hay giáp mặt với võ giả trên hải đảo Đông Hải.
Nhưng sau khi tin tức Đàm Uyên đại sư sắp trở về †truyên tới Trung Nguyên, lại có không ít người tự mình tới Đông Hải Quận này, muốn chứng kiến phong thái của Đàm Uyên đại sư. Trong số đó, đa phần là võ giả Phật tông.
Những năm gần đây Phật tông vẫn vô cùng cường thịnh, có điều sự cường thịnh này chỉ ở mặt vũ lực.
Nhắc tới những cao thủ trong Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện, bất luận là Hư Vân hay Hư Từ, mọi người chỉ nói họ là cao thủ Phật tông. Thế nhưng phong hào Thánh Tăng bất luận ra sao cũng không đặt được tới đầu bọn họ.
Thậm chí nói một lời không dễ nghe, cho dù có người muốn đặt lên đầu họ, họ cũng chẳng tiện thừa nhận.
Cho nên Đàm Uyên đã gần như là đại sư phật tông được cả giang hồ công nhận, là Thánh Tăng đại đức đáng cho đông đảo cao thủ Phật tông tới chiêm ngưỡng..