Nhìn gia chủ Lâm gia vẻ mặt uất ức, tức giận mà không dám nói gì, trong lòng Trương Sở Phàm tràn ngập. kh0ái cảm.
Lúc còn trẻ hắn trổ hết tài năng trong số võ giả tán tu, thành công gia nhập An Nhạc Vương Phủ trở thành cung phụng, Trương Sở Phàm đã biết mình chắc chắn không phải hạng phàm, khác với đám người chỉ có thể lăn lộn dưới tầng chót giang hồ, sớm muộn gì mình cũng sẽ có ngày nổi danh.
Giờ cơ hội này đã tới, Trương Sở Phàm hắn thật sự là người có đại khí vận. Truyện Điền Văn
Đúng như Sở Hưu suy đoán, với xuất thân của Trương Sở Phàm, hắn chỉ nghe tới một chút truyền thuyết liên quan tới Côn Luân Ma Giáo, không biết chỉ tiết về trận đại chiến cùng những cấm ky liên quan tới Côn Luân Ma Giáo.
Cho nên mãi tới lúc này Trương Sở Phàm còn tưởng mình trở thành truyền nhân tái thế của Côn Luân Ma Giáo, cũng giống như những nhân vật trong truyền thuyết, nhảy núi bất ngờ nhận được thần công truyền thừa, từ đó trở đi thủ hạ và nữ nhân chủ động tiếp cận, bản thân cũng có ngày trở thành chí tôn trong võ lâm.
Tâm thái bành trướng này khiến cho trong lòng Trương Sở Phàm lâng lâng, cho nên thời gian vừa rồi hắn giễu võ giương oai trong Nhạc Bình Quận, đồng thời chờ người của Tà Cực Tông tới.
Trên tình báo của Tê Nguyên Lễ có nói Tà Cực Tông và hắn có liên hệ nhưng trên thực tế không phải hắn chủ động liên hệ Tà Cực Tông mà là Tà Cực Tông chủ động liên hệ với hắn, muốn thu nhận hắn vào Tà Cực Tông.
Trương Sở Phàm còn tưởng thân phận mình khiến Tà Cực Tông muốn tôn hắn lên làm thiếu chủ, toàn lực bồi dưỡng hắn. Dù sao trong truyền thuyết giang hồ, ngày trước Côn Luân Ma Giáo uy áp thiên hạ, những tông môn như Tà Cực Tông đều phải phụ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo ngày trước.
Nhưng Trương Sở Phàm không biết, ngày trước trong trận chiến hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, Tà Cực Tông là phản đồ.
Huống hồ Tà Cực Tông có một vị kỳ tài dùng thân người tu luyện thành công Huyết Giao Tâm Kinh là Diệp Thiên Tà, đừng nói Trương Sở Phàm chỉ là một truyền nhân Ma Tâm Đường, cho dù hắn là truyên nhân của Độc Cô Duy Ngã cũng vô dụng.
Có điều lúc này bên ngoài lại vang lên âm thanh ồn ào huyên náo, hơn mười võ giả trực tiếp xâm nhập vào. Lâm gia, thực lực của họ hết sức cường đại, người của Lâm gia căn bản không cản nổi.
Võ giả đi đầu thân đeo một thanh trọng kiếm, thần sắc lạnh lùng, con ngươi như vô thần nhưng tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh lại kiên cố dị thường, khiến cả Trương Sở Phàm cũng cảm thấy áp lực.
Võ giả thanh niên này chính là Nhạn Bất Quy.
Sở Hưu cùng võ giả dưới tay y chia làm vài đường vây quanh Nhạc Bình Quận bắt đầu tìm tòi vây bắt, Nhạn Bất Quy khá may mắn, Lâm gia mà Trương Sở Phàm đang ở nằm ngay trên đường lục soát của hắn. Hơn nữa Trương Sở Phàm không hề che giấu hàng tung, nhanh chóng bị Nhạn Bất Quy tìm ra.
Nhạc Bình Quận không phải là quận lớn tại Đông Tê, cho nên thực lực trong khu vực quận này có hạn. Trong Nhạc Bình Quận, Tam Hoa Tụ Đỉnh đã coi như cao thủ, bằng không Trương Sở Phàm đã chẳng thể phách lối trong thời gian dài như vậy.
Nhưng Trương Sở Phàm lại chưa từng gặp người trước mắt, thậm chí chưa từng nghe tới tên, hắn không khỏi cau mày nói: “Ngươi là người phương nào? Tới gây sự với Lâm gia à?”
Nhạn Bất Quy mang người xuất hiện tai đây, Trương Sở Phàm vô thức cho rằng đối phương tới gây sự với Lâm gia chứ không phải tới tìm mình.
Còn lúc này Nhạn Bất Quy mặt không chủt biểu cảm nhìn Trương Sở Phàm nói: “Ngươi chính là Trương Sở Phàm?”
Trương Sở Phàm vô thức gật đầu nói: “Đúng là ta, ngươi tới tìm ta?”
Có điều không đợi Trương Sở Phàm phản ứng lại, Nhạn Bất Quy trước mắt đã giơ tay nắm lên chuôi thanh trọng kiếm sau lưng mình.Chỉ trong khoảnh khắc, cương khí cuồng bạo như cưồng phong quét tới, khí thế kinh khủng như Thái Sơn áp đỉnh, khiến Trương Sở Phàm không thể thở nổi.
Thời khắc nguy cấp, Trương Sở Phàm gầm lên một tiếng, hai tay múa lên, ma khí âm lãnh ngưng tụ thành vô số sợi tơ buông ngang trước người hắn như dây đàn. Theo hai tay hắn búng ra, bợn sóng ma khí màu đen ầm ầm bản tới, chấn động thế đao của Nhạn Bất Quy. Mặc dù triệt tiêu được phân nửa uy lực chiêu kiếm của Nhạn Bất Quy nhưng bản thân cũng bị kiếm này đánh cho lui lại vài bước, khóe miệng rỉ ra môt tia máu tươi.
Công pháp truyền thừa mặc dù quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn là bản thân võ giả, nếu là một tên rác rưởi nhận được thần công, hắn cũng chẳng thể luyện nổi.
Trước đó Trương Sở Phàm là Nội Cương cảnh, dựa vào một số bảo vật truyền thừa trong Ma Tâm Đường mới khiến thực lực nhanh chóng tăng cường lên Tam Hoa Tụ Đỉnh, tương đương với trực tiếp bước qua một cảnh giới. Điều này cũng khiến căn cơ hắn bất ổn, căn bản không cách nào so sánh nổi với Nhạn Bất Quy. Cho dù trên người hắn có công pháp bí truyền của Côn Luân Ma Giáo ngày xưa cũng không ngăn được vài chiêu của Nhạn Bất Quy.
Nhìn Nhạn Bất Quy trước mắt, Trương Sở Phàm như vừa tỉnh giấc mộng hét lớn: “Ngươi là ai? Vì sao lại ra tay với ta?”
Có điều Nhạn Bất Quy lại chẳng hề trả lời, tiếp tục xuất một thế đao mạnh lực trầm chém xuống, uy lực hùng hồn, vô cùng cường đại, trực tiếp đe dọa tính mạng Trương Sở Phàm.
Yêu cầu của Sở Hưu tốt nhất là sống, đương nhiên có chết cũng được.
Có điều đối với Nhạn Bất Quy, hắn trực tiếp bỏ qua nửa câu trước, hắn chỉ biết giết người. Cho nên chiêu thức Nhạn Bất Quy đánh ra đều là sát chiêu, căn bản không cho Trương Sở Phàm cơ hội nói chuyện.
Thấy Nhạn Bất Quy lại xuất kiếm đánh tới, Trương Sở Phàm hét lớn: “Trốn!”
Thật ra không đợi hắn hô trốn, đám thủ hạ của hắn đã bị dọa cho sợ run, chỉ chăm chăm bỏ trốn.
Trương Sở Phàm trước đó là kẻ thân đơn thế cô, mãi tới sau khi nhận được cơ duyên mới chiêu mộ đám hồ bằng cẩu hữu năm xưa làm thủ hạ. Những người này theo sau lưng hắn làm trò cáo mượn oai hùm còn được, song nếu gặp hoạn nạn, vậy đừng bàn.
Trương Sở Phàm tay niết ấn quyết, ma khí mãnh liệt bộc phát nhưng lại bị Nhạn Bất Quy trực tiếp chém vỡ.
€ó điều lúc này một tiếng quỷ thần gào thét sắc bén lại đột nhiên vang lên bên bên tai Nhạn Bất Quy khiến thân hình hắn ngưng bặt, thanh kiếm khổng lồ chém lệch.
Khi Nhạn Bất Quy khôi phục bình thường, đám người Trương Sở Phàm đã bỏ trốn qua đường cửa sau.
Nhạn Bất Quy xoa xoa đầu, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng nói: “Đuổi theo!”
Trên một ngọn núi nhỏ bên ngoài Bạch Sơn Phủ, Trương Sở Phàm vẻ mặt sợ hãi, hiển nhiên hai kiếm vừa rồi của Nhạn Bất Quy đã để lại ám ảnh trong lòng hắn, cũng dội một chậu nước lạnh lên tâm lý kiêu ngạo của Trương Sở Phàm sau khi nhận được truyền thừa, biết rốt cuộc thực lực mình ra sao.
“Các ngươi có ai nghe nói tên kia là ai không? Bì sao. hắn lại muốn giết ta?” Trương Sở Phàm hỏi đám thủ hạ.
Đám thủ hạ đều lắc đầu, một người trong đó nói: “Thực lực của người này cường đại như vậy, thanh kiếm lớn kia cũng cực kỳ nổi bật, nếu hắn là người Nhạc Bình Quận, vậy chúng ta không thể không biết được. Chắc hắn là người địa phương khác tới, chẳng lẽ có người mời hắn tới đối phó với Trương đại ca?”
Trương Sở Phàm suy nghĩ, thời gian vừa rồi có vẻ mình đắc tội với không ít người tại Nhạc Bình Quận này. Những người này hầu như ai cũng có lý do mời người tới giết mình, trong lúc nhất thời Trương Sở Phàm cũng không nghĩ ra rốt cuộc ai muốn ra tay với mình.
Trương Sở Phàm xiết chặt nắm đấm hung ác nói: “Đừng để ta biết kẻ này là ai, nếu không ta bẻ cổ hắn!”
“Trương đại ca, vậy giờ chúng ta làm gì đây?” Có người hỏi. Trương Sở Phàm suy nghĩ một chút nói: “Đổi hướng
khác thôi, che giấu vết tích tới Khai Bình Phủ gọi các huynh đệ lại. Chúng ta người đông thế mạnh, nếu tên dùng trọng kiếm kia dám tới, ta sẽ khiến hắn có đi không. có vềI”
Tên Trương Sở Phàm này tuy tiểu nhân đắc chí, nhưng đối xử với đám hồ bằng cẩu hữu năm xưa cũng không tệ.
Giờ hắn phát đạt, đám bạn xấu năm xưa theo hắn cũng đi theo, gà chó lên trời, giễu võ giương oai khắp. Nhạc Bình Quận.
Khai Bình Phủ là quê quán của Trương Sở Phàm, người dưới tay hắn cùng những loại tài vật tài nguyên hắn dọa dẫm cướp bóc được cũng được đưa về đặt tại Khai Bình Phủ.
Dẫn người về Khai Bình Phủ, trong lòng Trương Sở Phàm lại cảm thấy kỳ quái.
Tại Khai Bình Phủ, dưới tay hắn có chừng hơn trăm người, sao giờ trong châu phủ không thấy một ai?
Hơn nữa trong Khai Bình Phủ, những võ giả khác sau khi thấy Trương Sở Phàm cũng lộ vẻ quái dị, thấy hắn như thấy ôn thần, lao nhao né tránh.
Trương Sở Phàm cau mày đi thẳng về nhà, đó là phủ đệ của hắn. Trước đó nơi này thuộc về đại tộc Vương gia của Khai Bình Phủ, có điều khi còn bé hắn bị Vương gia sỉ nhục, giờ hắn quay lại c**ng bức Vương gia giao nộp tài sản cùng phủ đệ cho mình, đuổi gia tộc này ra khỏi Khai Bình Phủ.
Vừa tới trước cửa, Trương Sở Phàm liền cảm thấy không đúng, nhưng hắn vẫn vô thức đẩy cửa ra, Khoảnh khắc đó mùi máu tươi gay mũi ập thẳng vào mặt.
Chỉ thấy những người dưới tay hắn trong phủ đệ đều đã bị giết, thân thể bày thành hình vuông chỉnh †ề trong sân, máu tươi đã nhuộm đẫm sân.
Hơn mười võ giả áo đen đứng bên cạnh, chính giữa là một thanh niên mỉm cười ôn hòa, mặc trường bào. màu vàng kim, bàn tay nghịch một mũi Long Vĩ Truy Hồn Tiêu tỉnh xảo, thấy Trương Sở Phàm hắn còn lên tiếng chào một câu: “Về rồi đấy à?”
Giọng nói của Đường Nha vô cùng ôn hòa, như đang chào hỏi bằng hữu lâu năm của mình, nhưng phối hợp. với khung cảnh trước mặt lại khiến đáy lòng Trương Sở Phàm dâng lên hàn ý lạnh buốt.
Đường Nha thông minh hơn Nhạn Bất Quy nhiều, hắn không thành thật tìm kiếm khắp nơi như Nhạn Bất Quy mà trực tiếp thăm dò ra hang ổ của Trương Sở Phàm, phái người tới đồ sát rồi phục kích tại đó.
Mặc dù là ôm cây đợi thỏ, có điều xem ra cơ hội đợi được thỏ vẫn rất lớn, giờ xem ra cũng rất chính xác.
Đương nhiên theo những thủ hạ dưới trướng Đường Nha, hành động này chẳng qua là vì đại nhân nhà mình lười biếng mà thôi, lười chạy tới chạy lui tìm người.
Đường Nha cùng người dưới tay hắn tàn sát tới hơn trăm người, đang giữa ban ngày ban mặt, người trong Khai Bình Phủ không thể không phát hiện. Thế nhưng không một ai trong bọn họ mật báo cho Trương Sở Phàm, có thể thấy tiếng xấu của Trương Sở Phàm ở quê hương nặng tới mức nào. Đương nhiên cũng có thể là những người này bị thủ đoạn của Đường Nha dọa cho phát sợ, không dám mật báo.