Công tử tuấn tú đứng cạnh Lục tiên sinh chính là Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Thư Nhai. Hắn cố tình nhờ người của Vô Tướng Ma Tông giúp mình dịch dung thành bộ dáng này. Thật ra đây là dáng vẻ của hắn lúc. còn trẻ.
Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn là chuyện hơn hai trăm năm trước, giờ Ngụy Thư Nhai không sợ bị người ta nhận ra.
Mặc dù trước đó Ngụy Thư Nhai luôn miệng nói mặt mũi mình đã đây nếp nhăn, không còn là Ngọc Diện Thiên Ma nữa. Nhưng đến lúc dịch dung, chính hắn lại chủ động yêu cầu người của Vô Tướng Ma Tông biến mình thành bộ dáng trẻ tuổi, trước sau bất nhất, thiếu chút nữa khiến võ giả Vô Tướng Ma Tông giúp Ngụy Thư. Nhai dịch dung bật cười.
Đương nhiên cuối cùng võ giả kia cũng nhịn xuống, bằng không tính tình Ngụy lão gia tử vốn chẳng hiền lành gì.
Lúc này nghe Ngụy Thư Nhai nói vậy, Lục tiên sinh cũng thở phào một hơi.
Thân phận bên ngoài của Sở Hưu là tân tú Ma đạo, có điều y cũng là người mà cả Lục tiên sinh và Mai Khinh Liên cùng chú ý, đại biểu cho cả hai mạch m Ma Tông cùng Vô Tướng Ma Tông. Tương lai nếu Sở Hưu thành danh trong nhánh Ẩn Ma, vậy Sở Hưu cũng coi như minh hữu của bọn họ.
Cho nên khi Sở Hưu leo lên lôi đài, Lục tiên sinh đã nói thân phận của y cho Ngụy Thư Nhai, chính là để vị kiêu hùng Ma đạo này cũng tán thưởng Sở Hưu, nhận được hảo cảm của đối phương.
Loại người già tới thành tỉnh như Ngụy Thư Nhai đương nhiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lục tiên sinh, hắn không nín được cười cười nói: “Không cần lo lắng, ta đã nói mà, tiểu tử này thông minh lắm, có cuồng vọng hơn nữa cũng chẳng gặp chuyện xấu gì đâu.
Thân ở giang hồ phải xông xáo, nên thoải mái phóng túng, dõng dạc hùng hồn. Một số người khi còn trẻ không cuồng không có tiền đồ, nhưng nếu tới trung niên hắn vẫn cuồng, vậy càng không có tiền đồ.
Lúc lão phu còn trẻ, thậm chí còn cuồng vọng hơn tiểu tử kia nhiều. Nhánh Ẩn Ma chúng ta đâu nhất thiết phải trốn chui trốn lủi như chuột nhắt, hao hết cả nhuệ khí. Như tiểu tử này mới là không tệ.”
Ánh mắt Lục tiên sinh lộ vẻ vui mừng, không mấy ai được Ngụy Thư Nhai khen là không tệ, Sở Hưu được đánh giã như vậy đã rất hiếm thấy.
Lão gia tử này mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng giờ vẫn một thân một mình, thậm chí không có cả đệ tử hay người hầu. Trong nhánh Ẩn Ma, chỉ với thân phận một trong Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn đã đủ đứng đầu nhánh Ma đạo này.
Hơn nữa mặc dù ngày trước Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn dựng Ma Đạo Liên Minh bị người ta vây giết, nhưng vẫn không ít người sống sót.
Có thể sống sót trong trận chiến lúc đó đều là cảnh giới trong Ma đạo, đều phát triển không tệ trong Ma đạo.
Giờ Ngụy Thư Nhai vung tay hô lớn, không nói toàn bộ đồ từ đồ tôn của những người đó, nhưng cũng có thới chín thành số người nguyện ý xông pha khói lửa cho hắn.
Lúc này trên lôi đài, chỉ trong thời gian ngắn Sở Hưu đã đánh bại liền vài võ giả Đại Quang Minh Tự, hơn nữa còn là xa luân chiến. Khí thế của y hoàn toàn áp đảo, trực tiếp đánh cho võ giả Đại Quang Minh Tự tử phát sợ, không ai chống nổi mười chiêu dưới tay Sở Hưu.
Đánh tới cuối cùng, mặc dù bên phía Đại Quang Minh Tự còn vài người không ra trận, nhưng bọn họ không tiếp tục nhảy ra khiêu chiến mà đều cúi đầu, vẻ mặt phẫn nộ xen lẫn khuất nhục.
Những người còn lại thực lực đều yếu hơn so với những người trước đó. Mấy vị sư huynh mạnh nhất còn bại, bọn họ lấy gì ra đánh?
Tuy từ nãy tới giờ là xa luân chiến, xem bộ dáng Sở Hưu cũng tiêu hao không ít nội lực chân khí, nếu bọn họ kiên trì đi lên cũng có chút cơ hội. Thế nhưng bọn họ lại không chọn ra tay tiếp.
Nguyên nhân rất đơn giản, võ giả Đại Quang Minh Tự cũng cần thể diện.
Chính điện đánh không lại, xa luân chiến cho dù có đánh bại cũng khiến người giang hồ nói Đại Quang Minh Tự bọn họ lấy nhiều địch ít.
Chuyện mất thể diện như vậy ai lại muốn làm, cho nên bọn họ chỉ giằng co tại đó, không dám ra tay nữa.
Nhìn bộ dáng bức bối của đám đệ tử, Hư Ngôn chưa lên tiếng, Hư Độ ở bên cạnh đã chế giễu: “Ta nói này, đám tiểu bối các ngươi cũng thật kém, chẳng lẽ không chịu nổi đả kích như vậy à?
Tên Sở Hưu nói thế nào cũng là hạng sáu trên Long Hổ Bảng. Các ngươi tưởng cái danh sách Phong Mãn Lâu làm ra ấy chỉ là trò đùa chắc?
Nếu hắn bị các ngươi đánh bại dễ dàng như vậy, chẳng phải Đại Quang Minh Tự chúng ta có thể bao trọn cả mười hạng đầu Long Hổ Bảng?”
Hư Độ chỉ chỉ Hư Ngôn bên cạnh nói: “Nếu các ngươi không phục còn có cơ hội, chờ lúc nào các ngươi tu luyện tới cảnh giới của thủ tọa nhà mình hãng tới tìm tên Sở Hưu kia báo thù.”
Hư Ngôn bên cạnh gật nhẹ đầu, hiếm lắm Hư Độ mới nói một câu ra tiếng người như vậy.
Nào ngờ lúc này Hư Độ lại bồi tiếp một câu: “Có điều thực lực thủ tọa nhà các ngươi cũng chẳng có gì đặc. biệt. Có tu luyện tới cảnh giới của hắn, muốn báo thù vẫn khá tốn công.”
Hư Ngôn nghe vậy trừng mắt với Hư Độ một hồi, có điều Hư Độ lại như không nhìn thấy, quay đầu sang hướng khác.
Bên Đại Quang Minh Tự đã bị Sở Hưu đánh cho không dám xuất thủ nữa. Mọi người cũng đã chứng kiến uy thế của Sở Hưu, cho dù một số người ở đây
có thù hận với y cũng không dám ló đầu ra.
Lúc này bên những người khác cũng đã đánh xong, tới cuối cùng chỉ có bốn người: Phương Thất Thiếu, Sở Hưu, Nhiếp Đông Lưu cùng Nhan Phi Yên.
Quyết đấu hai cặp, chuyện rất đơn giản. Có điều Phương Thất Thiếu lại nhìn sang Nhan Phi Yên đối diện, bất đắc dĩ nhún vai nói: “Nhan cô nương, hay là ngươi nhận thua đi. Con người ta không đánh nữ nhân, nhất là cô xinh đẹp như vậy, ta lại anh tuấn tiêu sái nhường này. Hai ta giao thủ chẳng phải phá hư quang cảnh quá à?
Chẳng bằng thế này đi, cô nhận thua, xong chuyện ta mời cô ăn cơm nhé? Việt Nữ Cung ở đất Ngô Việt xa xôi, chắc chắn cô chưa ăn đồ ngon ở Tây Vực đúng không? Sau khi về Tây Vực, ta mời cô ăn đùi dê nướng, sườn cừu nướng. À đúng rồi, còn cả thận dê, ngon lắm, lại đại bổ nữa.
Lần trước ta còn tới vài bộ lạc nhỏ cướp... À nhầm, là mượn bọn họ vài con dê thánh được nuôi bằng linh dược. Chậc chậc, hương vị ngon tới mê người.”
Mọi người xung quanh không còn gì để nói, Phương Thất Thiếu này đúng là bất thường tới cực hạn, đi mời Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên đi ăn thận dê? Cái chuyện phá hoại bầu không khí như vậy chỉ có Phương Thất Thiếu mới nghĩ ra được.
Võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất bên Kiếm Vương Thành càng bực bội che mặt, cảm giác thể diện Kiếm Vương Thành đều bị Phương Thất Thiếu làm cho mất sạch.
Nếu không phải thiên phú kiếm đạo của Phương Thất Thiếu quả thật hiên hạ vô song, đoán chắc người của Kiếm Vương Thành đã sớm treo hắn lên cửa thành tế kiếm vài lần rồi.
Mà phía đối diện, Nhan Phi Yên lại chớp chớp hai hàng mi thanh tú, cùng là đệ tử kiệt xuất trong Ngũ Đại Kiếm Phái, nàng cũng khá hiểu rõ tính cách Phương Thất Thiếu, biết tính cách đối phương vốn là vậy. Cho nên nàng không nói nhảm với Phương Thất Thiếu, nâng thanh Việt Nữ Kiếm trong tay lên lao tới.
Nàng biết mình không phải đối thủ của Phương Thất Thiếu, nhưng tôn nghiêm kiếm khách khiến nàng không thể chủ động nhận thua, Việt Nữ Cung cũng sẽ không để nàng làm vậy.