Chỉ có điều Đoạt Phách Thập Tam Tiễn chỉ có mười ba mũi tên, trước đó ở ngoài đã lãng phí mất một. Đối với những tiểu nhân vật như Đường Nha đương nhiên không cần lãng phí tên, chỉ dùng cương khí ngưng tụ thành tiễn b ắn ra. Cho dù như vậy Đường Nha cũng cực. kỳ hao phí sức lực, nếu không phải Sở Hưu xuất thủ kịp thời, lần này Đường Nha không chết cũng phải trọng thương.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đồ tốt đều ở trong, không thể để người Hạ Hầu thị chiếm hết được, đi vào, đồng loạt ra tay!”
Nói xong đám người Sở Hưu tràn vào kho vũ khí.
Diện tích kho vũ khí trong Thông Thiên Tháp không nhỏ, chừng trăm trượng, thân tháp trụi lủi, chính giữa là một cây cột đồng xanh lớn, mỗi chạc cây trưng bày hộp báu to to nhỏ nhỏ kiểu dáng bất đồng, có là kẻ ngốc cũng biết đồ tốt nằm trong đó.
Có điều ngoại trừ nhánh cây đồng xanh bên dưới cùng đã trống, hộp báu bên trên vẫn còn. Không phải bọn họ không muốn lấy đi mà do bên dưới đã đánh loạn với nhau, hết sức lộn xộn, ai cũng muốn đoạt bảo, không phân rõ địch ta.
Trong đó thất thúc đang gia tộc cùng Sầm Phu Tử.
Đoạt Phách Thập Tam Tiễn của hẳn còn thừa lại chín, trường kiếm trong tay Sầm Phu Tử cũng có vết mẻ, hiển nhiên là bị thất thúc làm tổn hại.
Bên phía thất thúc cũng không dùng Đoạt Phách Thập Tam Tiễn nữa mà chỉ ngưng tụ cương khí thành mũi tên giao thủ với Sầm Phu Tử. Nhưng cho dù như vậy Sầm Phu Tử cũng bị áp chế, thất thúc rõ ràng định mài chết đối phương.
Còn bên dưới Hạ Hầu Vô Giang đang gia tộc với Nhan Phi Yên.
Thật ra xét theo thực lực, Nhan Phi Yên còn mạnh hơn Hạ Hầu Vô Giang mới phải.
Nhan Phi Yên bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên sớm hơn Hạ Hầu Vô Giang rất nhiều, hơn nữa Việt Nữ Kiếm Điển của Việt Nữ Cung cũng là vô cùng cường đại khi một đấu một, Hạ Hầu Vô Giang tuyệt đối không dám đón đỡ chính diện.
Nhưng giờ Hạ Hầu Vô Giang lại dựa vào Ngự Thần Thuật đối phó với Nhan Phi Yên. Hắn không trực tiếp. dùng Ngự Thần Thuật với Nhan Phi Yên mà cưỡng ép lấy tinh thần lực khống chế hai nữ đệ tử Việt Nữ Cung làm bia đỡ.
Đấu pháp này mặc dù vô sỉ nhưng lại khiến Nhan Phi Yên sợ ném chuột vỡ bình, không dám ra tay toàn lực, ngược lại bị Hạ Hầu Vô Giang áp chế.
Còn những đệ tử Ba Sơn Kiếm Phái, những võ giả tán tu cùng thủ hạ của Sở Hưu thì giao thủ lộn xộn, muốn đoạt hộp báu trên gốc cây đồng xanh kia.
Nhưng kết quả lại là không ai lấy được thứ gì. Chỉ cần có người áp sát gốc cây đồng xanh, mũi tên của thất thúc sẽ bắn tới, cũng như Đường Nha vừa rồi thiếu chút nữa trọng thương.
Lúc này đám người thấy bọn Sở Hưu tiến vào, những người khác đều thầm hô không tốt.
Cục diện trước mắt đã đủ loanm, nếu đám người Sở Hưu nhúng tay vào chẳng phải loạn càng thêm loạn?
Sở Hưu đánh mắt với Lã Phụng Tiên, hai người lập tức lao thẳng tới gốc cây đồng xanh ở trung ương.
Nhưng lúc này, thấy động tác của Sở Hưu và Lã Phụng Tiên, Sầm Phu Tử cùng thất thúc không hẹn mà cùng thu tay, một luồng kiếm mang cùng mũi tên vô hình bắn về phía Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên, ngăn cản trước. mặt bọn họ.
Đừng nhìn thất thúc và Sầm Phu Tử đánh nhau kịch liệt như vậy, bọn họ không thể để Sở Hưu ngư ông đắc lợi được.
Nhìn hai người ngăn cản trước mặt, Sở Hưu nhíu mày nói: “Một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng nhấc nước uống, ba hòa thượng không có nước uống.
Ví dụ này mặc dù không thỏa đáng, có điều nếu ba bên chúng ta cứ kiên trì như vậy, chẳng ai chiếm được lợi lộc gì.
Không ai biết Thông Thiên Tháp sẽ mở bao lâu. Thời gian tới lại có bao nhiêu người tới? Chúng ta cũng không biết. Chẳng bằng ba bên chúng ta chia đều những thứ này?”
Sầm Phu Tử lại khá động tâm, hắn trầm giọng nói: “Chia thế nào? Đồ đều đặt trong hộp báu, chẳng lẽ còn phải mở ra xem xét hay sao? Hơn nữa bên trên cùng chắc chắn là vật quý giá nhất Thông Thiên Tháp này, vậy thứ đó để cho ai? Những thứ này đều phải bàn bạc trước mới được.”
Lần này tới Thông Thiên Tháp là chuyện vui bất ngờ đối với Sầm Phu Tử. Về phần thù hận đối với Sở Hưu, sau khi chứng kiến thực lực Sở Hưu hắn cũng định buông bỏ.
Nếu thực lực Sở Hưu không đủ, còn không có Quan Trung Hình Đường làm hậu thuẫn, Sầm Phu Tử không ngại giết y báo thù cho đồ đệ.
Nhưng giờ thì sao? Đừng nói hắn không giết Sở Hưu, có cố giết thì cũng gây ra hậu hoạn không ngừng, không có lời.
Đúng như Sở Hưu đã nói trước đó, Sầm Phu Tử có rất nhiều đồ đệ. Vì một đồ đệ mà làm ảnh hưởng tới bản thân, không đáng!
Cho nên trước mặt dựa theo lời Sở Hưu, ba bên chia đều, chỉ cần không khiến hắn chịu thiệt, Sâm Phu Tử cũng đồng ý.
Mà lúc này đám võ giả tán tu nghe Sở Hưu nói vậy lại lo lắng không thôi.
Trước mắt đang hỗn chiến, đám võ giả tán tu còn có thể nhân lúc chiến loạn thừa cơ vớt vát chút lợi lộc.
Nhưng nếu ba bên thật sự đạt thành hiệp nghị, chia đều những thứ trong đó, vậy bọn họ thậm chí chẳng uống được tí nước canh nào.
Thế nhưng ngay lúc này, Hạ Hầu Vô Giang lại bứt khỏi đám võ giả Việt Nữ Cung, lạnh lùng nói: “Sâm trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không định báo thù cho đệ tử nữa à? Ba Sơn Kiếm Phái dẫu sao cũng là một trong Thất Tông Bát Phái, thanh danh hiển hách tại Tây Sở.
Sầm Phu Tử ngươi cũng coi là người có số má trong võ lâm Tây Sở. Nếu đồ đệ ngươi biết Sầm Phu Tử mình không chỉ không báo thù cho mình mà còn hợp tác với kẻ thù của mình, e là hắn có nằm dưới cửu tuyền cũng không cam lòng!”
Sầm Phu Tử da mặt giật giật, mặc dù Hạ Hầu Vô Giang nói thật, hắn làm vậy cũng là khích bác Sâm Phu Tử ra tay với Sở Hưu. Nhưng bị nói toạc ra trước mặt bao người như vậy cũng khiến sắc mặt Sầm Phu Tử u ám.
Đặc biệt là chuyện hôm nay, nếu bị đám võ giả tán tu lan truyền ra ngoài, Sầm Phu Tử cam đoan ngay ngày hôm sau trên giang hồ sẽ có lời đồn đại nói Sâm Phu Tử hắn sợ Sở Hưu; đệ tử của mình bị Sở Hưu giế t chết thế nhưng hắn đứng trước mặt Sở Hưu lại không dám nói năng gì, còn muốn hợp tác cùng y.
Những lời đồn đại lung tung trên giang hồ trước nay. luôn có ba phần thật bảy phần giả, khó nghe đến đâu cũng có. Có trời mới biết chuyện của mình sẽ bị tuyên truyền thành ra thế nào.
Sở Hưu nói dối, thật ra y ngây ngẩn là vì ngay khi nhìn vào tám chữ kia, thần chí của y như bị lôi kéo vào. trong, không thể tự kiềm chế.
Sở Hưu như thấy được thứ gì đó, lại như không thấy gì. Đó là một loại cảm giác hết sức kỳ quái, rất không tự nhiên. Mãi tới vừa rồi Mạc Thiên Lâm đụng vào y một cái mới khiến Sở Hưu thoát khỏi trạng thái kỳ dị đó.