Minh Kính bị những lời này của Tông Huyền làm cho tức tới mức thiểu chút nữa hộc máu đương trường. Hẳn vỗ vỗ đầu đột nhiên hỏi: “Tông Huyền, gần đây có phải ngươi hay đi cùng thủ tọa Hư Độ không?”
Cái giọng điệu tranh cãi vừa khiến người ta tức chết, vừa có vẻ có lý này rõ ràng là phong cách của Hư Độ.
Trước đó mặc dù suy nghĩ của Tông Huyền không giống người bình thường nhưng lại không khiến người ta tức giận như vậy.
Tông Huyền gật đầu nói: "Đúng vậy, có điều ta cảm thấy thủ tọa Hư Độ nói rất có lý, lý giải của thủ tọa đối với phật pháp đúng là khai phá một lối đi riêng, nhưng cũng là một cách hiểu rất chính xác”
Minh Kính lại võ đầu một cái, bất đắc dĩ nói:" Sau này đừng có ở lâu cạnh Hư Độ, có chuyện gì thì tới thỉnh giáo thủ tọa Hư Vân với phương trượng ấy."
Tông Huyền là người thừa kế tương lai của Đại Quang Minh Tự, mặc dù giờ có vẻ không đáng tin cậy nhưng tương lai chắc chắn sẽ là cường giả chí cường khuấy đảo phong vân trong giang hồ. Chỉ cần hẳn ngồi trên chức vị phương trượng, chắc chẩn sẽ chấn nhiếp lũ tà ma quỷ quái kia, đến lúc đó đương nhiên có người khác phụ trách thu xếp tính toán đủ mọi vấn đề.
Có điều cho dù như vậy, nếu Tông Huyền học cái phong cách thần kinh của Hư Độ, Đại Quang Minh Tự bọn họ có còn thể diện nữa không?
Sau khi trở lại Đại Quang Minh Tự, Minh Kinh thuật lại mọi chuyện với Hư Ngôn, lại ngầm tố cáo Tông Huyền một chút. Đương nhiên theo hắn thấy mình làm vậy cũng là vì tốt cho Tông Huyền.
Nghe được chuyện này còn liên quan tới Sở Hưu, Hư Ngôn cũng đau đầu không thôi.
Vị này chẳng dễ chọc, chí ít là hiện giờ.
Giờ hẳn cũng chẳng rảnh quản chuyện của Hư Độ với Tông Huyền, Hư Ngôn nói thẳng: “Đi thôi, tra xét rõ ràng xem rốt cuộc giờ Sở Hưu đang ở đâu?"
Chuyện lần này là Hư Vân cố ý giao cho hẳn, Hư Ngôn cũng hiểu tâm ý của Hư Vân.
Trong Đại Quang Minh Tự có người có thể một mình gánh vác một phương, nhưng còn chưa đủ, vẫn thiếu rất nhiều.
Hư Ngôn không quá ham mê quyền thế, chức thủ tọa Kim Cương Viện đã đủ cho hẳn thỏa mãn rồi. Cho nên giờ hẳn chỉ muốn Đại Quang Minh Tự được yên ổn mà thôi.
Lúc này Sở Hưu không ở Yên Kinh Thành cũng không cùng đám người tới Cực Bắc Hoang Nguyên. Y đang chờ trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, chờ người của Đại Quang Minh Tự tới cửa.
Chuyện đối phó với Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu trước nay không định dùng sức mạnh. Như vậy sẽ là đúng ý Hạng Long, y cũng không muốn liều mạng vì triều đình Bắc Yên.
Làm vậy trêu chọc Đại Quang Minh Tự một hồi, tin rằng không bao lâu sau sẽ có người chủ động tới cửa nói chuyện với y.
Đất Phật môn thanh tính, giờ xung quanh lại biến thành công trường, ai mà chịu được?
Mặc dù trước đây Sở Hưu từng tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng khi đó y không có ngắm nghía được bao nhiêu. Lúc này y rảnh đến phát chán bèn bảo Bạch Khiếu Thiên dẫn mình đi quanh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành quan sát một phen. Truyện Xuyên Không
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có lịch sử lâu đời nhưng thực ra không có cảnh đẹp gì, vì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn không phải tông môn có lai lịch quá lớn. Ban đầu Bạch gia của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ là một người của gia tộc nhỏ bị Trung Nguyên xa lánh, không chịu nổi nữa bèn chạy tới vùng Cực Bắc này thành lập một thế lực mà thôi.
Sau nhiều đời phát triển, từ từ cường đại hơn, thu nhận không ít người ngoài nên mới thành lập được Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành như hiện tại, thực ra không có gì để ngắm.
Ngay lúc Sở Hưu định đi về, bên ngoài lại có người vào bẩm báo, nói là có người của Đại Quang Minh Tự cầu kiến.
“Chờ lâu như vậy rốt cuộc cũng tới, đám hòa thượng này giữ bình tĩnh tốt thật”
Hư Ngôn cùng Bạch Vô Kỵ đi vào Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Nhìn bóng lưng Bạch Vô Kỵ đi phía trước, gương mặt Hư Ngôn không khỏi lộ vẻ kỳ dị.
Nói thật, lúc trước khi biết Sở Hưu ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, hơn nữa Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn gia nhập dưới trướng Sở Hưu, Hư Ngôn thật sự kinh ngạc.
Không phải tin tức của Đại Quang Minh Tự không được thông suốt mà với Đại Quang Minh Tự, những ân ân oán oán của vùng đất Bắc Yên này thật tẻ nhạt, tẻ nhạt tới mức Đại Quang Minh Tự không muốn tham gia, ánh mắt bọn họ chỉ đặt trên thế cục của toàn bộ giang hồ.
Cho nên khi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xảy ra chuyện, đệ tử bên dưới của Đại Quang Minh Tự thậm chí không báo cáo lên trên. Sau khi biết Sở Hưu ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Hư Ngôn mới biết chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi.
Sau khi biết chuyện diễn ra ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Hư Ngôn cũng thấy thổn thức không thôi.
Một đại tông môn cách Đại Quang Minh Tự gần như vậy, nói không còn là không còn luôn rồi?
Mặc dù trong mắt những người khác, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã suy yếu nhưng vẫn còn lực lượng. Trong mắt Hư Ngôn, kể từ ngày Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành gia nhập dưới trướng vào ma đầu Sở Hưu kia tức là đã sa đọa, không còn là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trước kia nữa
Nghĩ tới đây, Hư Ngôn không khỏi thở dài một tiếng nói: “Bạch tiểu hữu, ngày trước ngươi cùng Tông Huyền của môn phái ta cùng là tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi tuy không đến mức ghét ác như thù, có điều bao năm qua vẫn đứng về phía tông môn Chính đạo. Giờ ngươi gia nhập dưới trướng Sở Hưu, trở thành nanh vuốt đồng lõa cho Ma đạo, sao phải khổ như vậy chứ?”
Bạch Vô Kỵ không quay đầu lại chỉ nói: "Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đâu phải không muốn trở thành danh môn chính phái, nở mày nở mặt?
Nhưng khi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta gặp nguy nan, ai quan tâm tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta?
Không phải chúng ta không tới nhờ Đại Quang Minh Tự giúp đỡ, kết quả còn chẳng vào được cửa
Đương nhiên chuyện này cũng đáng đời Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta mà thôi. Thế hệ trước tạo nghệt, thế hệ sau trả giá.
Nhưng nếu phật đã không muốn độ ta, sao lại đứng đây oán trách ta nhập ma?”
Hư Ngôn thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Chuyện này chỉ có thể nói là vận mệnh trêu ngươi, không phải Đại Quang Minh Tự không muốn giúp mà là không giúp được.
Đệ tử bên dưới không sai, chuyện này Đại Quang Minh Tự sẽ không quản.
Chuyện của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nói thẳng ra là xâu xé mâu thuẫn giữa các thế lực trong võ: lâm, nếu Đại Quang Minh Tự nhúng tay vào chuyện này, ngày sau còn có chuyện tương tự xảy ra lại có người tới cửa xin giúp, đến lúc đó Đại Quang Minh Tự. có giúp hay không?
Cho nên chuyện này vốn không thể nói rõ được, chỉ có thể coi như không thấy. Nhưng kết quả của việc này chính là đẩy Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành về phía Sở Hưu.
Ma đạo làm việc không cầu danh, chỉ vì lợi.
Bạch Vô Kỵ dẫn Hư Ngôn vào trong đại sảnh, Sở Hưu đang ngõi trên ghế của thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cười nói: "Hư Ngôn đại sư đi xa vất vả, tại hạ không đón tiếp từ xa, mong đại sư chớ trách.”
Mặc dù ngoài miệng Sở Hưu nói đừng trách nhưng y lại chẳng có vẻ gì là định đứng lên.
Hư Ngôn chăm chú nhìn Sở Hưu, không nổi giận. Nửa ngày sau hắn mới trầm giọng nói: "Sở Hưu, rốt cuộc ngươi có ý gì?
Ngươi chơi mấy trò vặt kia ngoại trừ chọc giận Đại Quang Minh Tự ta, ngoài ra chẳng có ích gì cho ngươi.
Đại chiến chính ma vừa kết thúc, mặc dù nhánh Ấn Ma các ngươi không bị thương tổn quá lớn nhưng ngươi không nghĩ rằng, võ lâm Chính đạo chúng ta không có sức đánh một trân đấy chứ?”