“Bây giờ ông có thể mở khóa tài khoản ngân hàng cho bọn họ”
“Nhưng khoản vay thì ông đừng mong nộp được một xu vào tài khoản của họ!”
Cố Hưng Thuận giơ tay chỉ vào Quan Hữu Kỳ: “Ông! Ông thế này là hành động vi phạm quy tắc!”
Quan Hữu Kỳ quát vào mặt Cố Hưng Thuận: “Với tất cả ngân hàng ở Ninh Châu và tỉnh thành thì tôi chính là quy tác!”
Quan Hữu Kỳ ngang ngược quát lớn, mắt trừng lên, tay giơ cao, khí thế như ông trùm giang hồ.
Lúc này trong mắt các nhân viên ngân hàng đứng cạnh, ông ta giống như một đỉnh núi khó thể vượt qua.
Cao lớn sừng sững!
Vô cùng cao quý!
“Bộp!”
Đúng lúc này, Lý Hàng bỗng nhiên rút từ trong túi ra một tấm thẻ màu đen đặt lên quầy.
“Phiền anh chuyển ít tiền vào trong tài khoản của tập.
đoàn Lăng Tiêu.”
Khoảnh khắc nghe thấy câu nói này, Quan Hữu Kỳ cười phá lên.
“Anh bị ngu hay sao? Ồ, không đúng, không đúng, tôi quên mất, anh là thằng ở rể phế vật.”
“Tôi muốn hỏi anh, anh định chuyển bao nhiêu tiền vào trong tài khoản của tập đoàn Lăng Tiêu? Mấy trăm hay.
mấy nghìn?”
“Cái thẻ rách nát của anh có bao nhiêu tiền?”
“Lẽ nào mấy người lang thang ăn xin như các người có thể có mấy trăm triệu?”
Lúc này tay của nhân viên quầy làm thủ tục của ngân hàng đã run lẩy bẩy, nhận lấy tấm thẻ đen và quẹt nhẹ vào máy quẹt thẻ.
Nhân viên quầy thủ tục lúc này đã há hốc miệng, kinh hãi vô cùng!
Lý hàng nhẹ nhàng nói: “Không cần nhiều lắm, Chuyển “hai mươi” vào trong tài khoản của tập đoàn Lăng Tiêu đi”
“Ha ha ha… Tôi không nghe nhầm chứ, “hai mươi?”
“Con mẹ nhà anh chứ não tàn à?”
Lý Hàng vẫn rất bình thản, nói với nhân viên: “Thêm tám số không vào sau hai mươi cho tôi.”
Nhân viên ngân hàng run giọng hỏi: ‘Anh chắc chắn chuyển nhiều như vậy sao?”
Lý Hàng nhếch mép hỏi lại một câu: “Cậu cảm thấy hai tỷ trong thẻ này là nhiều sao?”
Nhân viên ngân hàng lắc đầu như trống bỏi.
Bởi vì con số bên trên hiển thị, hai tỷ chỉ là số lẻ trong tấm thẻ này!
Lúc này nhân viên ngân hàng nhanh chóng làm một loạt thao tác.
Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Hàng với vẻ mặt khinh bỉ: “Sao.
nào? Có một tấm thẻ đen thì chảnh lên đến trời sao?”
Quan Hữu Kỳ trực tiếp lấy một chiếc ví trong tay một nhân viên đi cùng.
Ông ta mở ví của mình, tùy tiện lấy ra ba chiếc thẻ đen vứt xuống đất.
“Thẻ đen, trong tay ông đây có mà đầy!”
Rất nhiều nhân viên bên cạnh ngưỡng mộ sùng bái nhìn Quan Hữu Kỳ.
Người bình thường có một tấm thẻ vàng thì đã đắc ý không chịu nổi rồi.
Phải biết rằng thẻ đen là biểu tượng của thân phận và địa vị Ví của người ta tùy tiện rút ra vài tấm thẻ đen, haiz, đây.
mới thực sự là đại nhân vật chứt Lúc này, nhân viên làm thủ tục cho Lý Hàng vội vã xua tay nói: “Không phải, không phải, Chánh văn phòng, tấm thẻ đen này…”
“Bớt nói nhảm đi! Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?
Một nhân viên thấp bé như cậu mà cũng dám cãi lại tôi sao?”
Nhân viên quầy thủ tục ngân hàng cúi đầu ấm ức Anh ta muốn nói là thẻ đen của Lý Hàng không giống với thẻ đen của Quan Hữu Kỳ.
Thẻ đen của Quan Hữu Kỳ là của ngân hàng trong nước cấp cho khách hàng quan trọng.
Nhưng thẻ của Lý Hàng lại khá!
c Quan Hữu Kỳ kiêu ngạo nhìn Lý Hàng: “Cho dù anh chuyển cho tập đoàn Lăng Tiêu hai tỷ thì đã làm sao?”
“Cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.”
“Sáng nay tôi lại duyệt khoản vay năm tỷ cho tập đoàn Hoàng Thị”
“Bọn họ muốn nuốt trọn tập đoàn nhỏ bé của các người cũng chỉ mất một hai ngày mà thôi.”