Đôi môi mỏng căng bóng của Hứa Mộc Tình khẽ mím lại.
“Không phải đã nói với anh rồi sao? Việc của công ty anh không cần quản.”
“Chúng ta nhất định sẽ dựa vào sự cố gảng của chính mình mà vượt qua những khó khăn này.”
“Nếu bây giờ những sóng gió nhỏ nhặt này có thể nhấn chìm được chúng ta”
“Vậy thì sau này đến tỉnh thành, thậm chí là mở rộng ra đến nước ngoài, chúng ta sao có thể đối diện được sự: tấn công của những thứ to lớn hơn?”
Lý Hàng nghe xong gật đầu lia lịa.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng uống sạch cốc nước đường Lý Hàng đưa cho, sau đó quay người cùng với Trương Hiểu Bình đi đến trụ sử Liên minh ngân hàng.
Vừa đến sảnh Liên minh ngân hàng, Hứa Mộc Tình liền yêu cầu gặp Chánh văn phòng Liên minh ngân hàng.
“Chánh văn phòng của chúng tôi không có ở đây.’ Nhân viên lễ tân nói một cách lạnh nhạt.
“Chánh văn phòng không có đây sao? Ông ấy đi đâu rồi?”
Vừa nghe đến Cố Hưng Thuận không có ở đây, Hứa Mộc.
Tình phát hoảng.
Cô vội vã gọi điện cho Cố Hưng Thuận, nhưng điện thoại của Cố Hưng Thuận đã tắt máy.
Hứa Mộc Tình vội nói với nhân viên: “Cho hỏi văn phòng của Chánh văn phòng ở đâu? Tôi có thể đến văn phòng chờ ông ấy quay lại được không?”
Lúc này, Quan Hữu Kỳ cùng với vài quản lý cấp cao của Liên minh ngân hàng bước tới.
Ông ta nói với Hứa Mộc Tình: “Cô không cần đợi ông ta đâu, tôi đã giao cho ông ta một nhiệm vụ, ông ta ra nước ngoài rồi, bây giờ đang ở trên máy bay”
Hứa Mộc Tình nhìn Quan Hữu Kỳ, lịch sự chào hỏi ông ta: “Chào ông, ông là…
“Tôi biết cô là ai, Hứa Mộc Tình – tổng giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu đúng không?”
“Tôi là Quan Hữu Kỳ, là Chánh văn phòng Liên minh ngân hàng tỉnh”
“Chuyện của tập đoàn các người, tôi đã nghe hết rồi: “Bởi vì tập đoàn của các người kinh doanh không tốt, rất có khả năng phá sản bất cứ lúc nào”
“Cho nên, tôi hạ lệnh đóng băng tài khoản ngân hàng của các người.”
“Chánh văn phòng Quan, nhất định có hiểu lầm ở đây tập đoàn chúng tôi vẫn đang kinh doanh rất tốt mà, hôm nay chúng tôi gặp phải sự tấn công của kẻ thù không rõ danh tính”
“Cô Hứa, chỗ chúng tôi là ngân hàng, không phải cơ quan từ thiện” Giọng Quan Hữu Kỳ trầm xuống.
“Mục đích của ngân hàng là lợi nhuận, tất cả những việc làm của chúng tôi đều là vì lợi nhuận.”
“Tập đoàn của các người đã ở trên bờ vực thắm.”
“Nếu đổi lại là bất cứ một người nào có tí đầu óc, cũng đều không thể tiếp tục cho các người vay vốn.”
“Tôi nói cho cô biết, tôi đã ra lệnh rồi, sẽ không có bất cứ ngân hàng nào ở Ninh Châu cho các người vay vốn đâu!”
“Cô hãy từ bỏ ý định này đi”
Trong khi Quan Hữu Kỳ nói những lời này còn cố ý nhìn trên dưới đánh giá Hứa Mộc Tình.
Một nụ cười ác ý dần hiện lên trên khuôn mặt ông ta.
Quan Hữu Kỳ đột nhiên bước đến bên cạnh Hứa Mộc Tình nói nhỏ: “Nhưng bất cứ chuyện gì cũng không phải là tuyệt đối.”
“Nếu tối nay cô Hứa có thời gian, hai chúng ta có thể vào.
trong phòng khách sạn bàn bạc về việc này.”
Bốp!
Hứa Mộc Tình trở tay vung một bạt tai!
“Cô! Cô dám đánh tôi!”
“Tổng giám đốc của một tập đoàn nhỏ bé mà lại dám đánh vào mặt tôi!”
“Cô có biết mặt tôi đáng bao nhiêu tiền không?” Quan Hữu Kỳ quát to trước mặt mọi người.
“Tôi nói cho cô biết, chính vì cái tát này của cô, tập đoàn các người chết chắc rồi! Bây giờ bất kể là ai đến cũng cứu nổi cô đâu!”
“Không nên nói như thế chứ, trên thế giới này không có việc gì là tuyệt đối hết.”
Lý Hàng vừa nói vừa thản nhiên bước vào.
Hứa Mộc Tình vừa nhìn thấy Lý Hàng, bất giác xích lại gần anh.
Cô khẽ cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Nếu anh mà không đến thì bà xã cưng của anh chẳng phải sẽ bị lão già lưu manh ăn hiếp rồi sao?”
“Còn… còn lâu. Em không dễ ăn hiếp vậy đâu.”
Hứa Mộc Tình bĩu môi, trên mặt thoáng vẻ ấm ức.