Liễu Ngọc Phần từ đầu đến cuối đều không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Bà vẫn luôn bận rộn trong bếp.
Liễu Ngọc Phần bưng một đĩa trái cây lớn từ trong bếp bước ra.
Bà bất giác hỏi: “Tình Tình, hai vị khách lúc nãy đâu rồi?”
Hứa Mộc Tình nói: “Họ đã đi rồi”
Trên mặt Liễu Ngọc Phần thoáng chút tiếc nuối.
“Khó khăn lắm mới có khách đến nhà, sao họ chẳng ở lại ăn chút đồ rồi hãy đi nhỉ?”
Vừa nói, Liễu Ngọc Phần vừa đặt đĩa trái cây lớn trước mặt Lý Hàng.
“Dù sao thì nhà họ cũng không xa nhà ta, hai con bưng đĩa trái cây qua cho họ đi”
Hứa Mộc Tình đang định nói thì Hứa Hạo Nhiên từ trên lầu bước xuống.
Cậu ta vừa nhìn thấy trái cây, hai mát đã sáng rực lên.
“Mẹ, để con đem trái cây đi biếu cho.”
Hứa Hạo Nhiên vừa giơ tay ra đã bị Liễu Ngọc Phần đánh rụt lại Liễu Ngọc Phần nhìn chăm chăm Hứa Hạo Nhiên.
“Cho dù mẹ giao cá cho mèo”
“Cũng sẽ không khiến con đi biếu trái cây cho người ta”
Hứa Hạo Nhiên ngẩn người hỏi: “Tại sao?”
Liêu Ngọc Phần chưa kịp nói, Lý Hàng đã giải thích.
“Giao cá cho mèo, cùng lắm là mất cá.”
“Giao trái cây cho em, mất mặt”
Hứa Hạo Nhiên mặt mũi khổ sở nhìn Liễu Ngọc Phần: “Mẹ, có thật con là con ruột của mẹ không?”
“Đương nhiên không phải, chị con là do ba mẹ sinh ra”
“Chúng ta sao có thể sinh ra con cá dưa chua vừa chua vừa gà mờ, vừa thừa thãi như con” . Truyện Truyện Teen
Hứa Hạo Nhiên: Lý Hàng và Hứa Mộc Tình bên cạnh Liễu Ngọc Phần giơ tay đưa ngón cái lên không hề hạ xuống.
Nhìn không ra!
Quá mạnh!
Bản lĩnh mảng người của Liễu Ngọc Phần quả thật đáng kinh ngạc!
Thế là hai người Lý Hàng và Hứa Mộc Tình liền bưng trái cây về ngôi biệt thự mà Liễu Ngọc Phần nói.
Nhưng khi hai người đến trước cổng biệt thự lại phát hiện nơi này không có một ai.
Căn nhà cũng không có vẻ đã từng được sửa chữa, trống hoác trống huơ.
Hứa Mộc Tình cười khổ sở nói: “Xem ra hai người họ còn chưa dọn đến, bây giờ chúng †a tìm không ra họ rồi.”
Lý Hàng khẽ cau mày, anh bất giác hỏi Hứa Mộc Tình về tướng mạo của hai người này.
Hứa Mộc Tình nhất thời cũng không biết hình dung ra sao.
Đột nhiên, một tia sáng chợt lóe lên, cô nói với Lý Hàng: “À đúng rồi, chú lúc nãy nhìn khá giống anh đấy”
“Hơn nữa, em cứ có cảm giác chú ấy nhất định là một người rất có địa vị”
Khi nói chuyện không nhanh không chậm, rất có phong thái đại gia.
Lý Hàng gần như lập tức đoán ra được người dàn ông mà Hứa Mộc Tình dang nói chính là cha ruột của anh.
Trong phút chốc, một khí tức cực kỳ hung hãn phóng ra!
Đối với Lý Tấn, anh chỉ có hận! Nôi hàn mãnh liệt vô cùng!
Nếu không phải năm xưa Lý Tấn đuổi mẹ con anh đến Ninh Châu.
Mẹ của anh cũng sẽ không chết!
Điều này là một nút thắt vĩnh viên không.
thể mở được trong lòng Lý Hàng!
Mà Hứa Mộc Tình lại không biết điều đó, cô tiếp tục nói: “Vợ của ông ấy rất đẹp! Em vừa nhìn thấy bà ấy đã cảm thấy rất thân thiết”
Lý Hàng nhíu chặt chân mày!
Không ngờ Lý Tấn tự mình đến đã đành, lại còn mang theo con hồ ly tinh kia!
Năm đó, Lý Tấn vì con hồ ly tinh đó mới đuổi mẹ con anh đi!
Nghĩ đến đây, Lý Hàng quay người bỏ đi.
“Anh đi đâu đó?”
Lý Hàng phải đi giết chết con hồ ly tinh đó!
Trước đây, khi Lý Lâm đến, Lý Hàng đã nói rất rõ ràng.
Đối với Lý gia, Ninh Châu là cấm địa.
Dám xông vào Ninh Châu thì cầm chắc cái chết!
Lúc này, phía trước đột nhiên có một người đi đến.
Người đó chính là Lý Lâm – quản gia của Lý Tấn