Bây giờ Chu Hạn Văn đang mở cửa xe mà gào thét.
Giọng nói của hắn đương nhiên rót vào tai từng người trong đám đông Một đám người lần lượt quay đầu nhìn về chỗ hản.
Lý Hàng nhìn Cam Hưng Bá, lạnh lùng hỏi: “Có người muốn quăng tôi xuống biển cho cá ăn, phải làm sao?”
Cam Hưng Bá đột nhiên nhếch mép, trên mặt nở ra nụ cười xấu xa: “Hê hê!”
Cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Trước đây Cam Hưng Bá là người lầm lầm lì lì chỉ biết làm việc.
Hắn trước giờ không vòng vo, muốn gì làm nấy.
Cũng giống như đi đường, nếu gặp phải rào cản, hẳn sẽ trực tiếp dùng nắm đấm phá vỡ bức tường.
Nhưng bây giờ thì khác, sau khi đi theo Lý Hàng, không những thực lực của hắn được nâng cao rất nhiều, ngay cả đầu óc cũng được mở mang.
Cam Hưng Bá vỗ tay nói, quát lên với đám người trước mắt: "Bây giờ ai qua đó, đánh gãy chân tay thằng nhãi kia, khiêng cái xe quăng xuống biển.”
"Tối nay, ông đây mời, mỗi người năm mười đồng hải sản lề đường!”
Bá chủ thế giới ngầm của Thượng Hải mời ăn?
Đừng nói là năm mươi đồng hải sản lề đường cho dù là năm đồng ăn kiến đề đường họ cũng sẽ đi!
Trong chốc lát đám lưu manh côn đồ điều mạng này lập tức quay người*Tên nào cũng mặt đỏ tía tai xông về phía chiếc xe chở Chu Hạn Văn.
Chu Hạn Văn giật mình, vội vã hét lên với tài xế: "Lái xe! Mau Lái xe!”
Tài xế đạp mạnh chân, ga, kết quả chiếc xe lại không hề động đậy.
Khi tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ thì phát hiện bánh xe đã bị ai cạy mất rồi!
Lúc này, một đám người đã đánh đến!
“Âm”
Kính xe ô tô đã bị đập vỡ.
Một tên côn đồ kéo Chu Hạn Văn từ trong xe ra ngoài Lập tức, một đám người xông lên, tay đấm chân đá.
Kêu la thảm thiết!
Tiếng kêu la như phụ nữ bị một đám đàn ông làm nhục!
Không chỉ Chu Hạn Văn, hai người bọn Triệu Xương Hà và Mã Vĩ Tài cũng bị đánh gấy tay chân, nhét vào trong xe.
Sau đó mấy trăm người cùng nhau khiêng chiếc xe sang này lên.
Chạy hùng hục trên đường!
Họ lao ra đến biển, đẩy rào chắn ra.
“Một!”
“Hai!”
“BaI”
“Bùm!”
Chiếc xe rơi xuống biển, dần dần chìm nghỉm.
Không lâu sau, Chu Hạn Văn được tài xế vớt từ dưới biển lên.
Hai người họ vừa ngẩng đầu, trên đầu đột nhiên có nước mưa rơi xuống.
“Mưa à?”
Tài xế và Chu Hạn Văn ngẩng đầu lên nhìn!
Mắt trợn trừng lên!
Đây không phải là mưa!
Là nước tiểu!
“Ha ha ha, thế gia công tử vớ vẩn gì chứ, dám ra tay với đại ca của đại ca tao, đúng là tự tìm cái chết mà!”
“Uống nước tiểu của ông đi!”
“Chúng mày xê hết ra, ông đây không nhịn được nữa rồi!”
Lúc này, một gã mập hơn trăm kilôgam xông đến bờ đê Hắn cởi quần vặn người chĩa cái mông trắng hếu vào Chu Hạn Văn.
“Bụp…
“Xe.
Phân!
Lại còn lỏng!
Màu vàng!
Màu nâu!
Còn lẫn thêm màu đỏ!
Đó là máu trĩ của gã mập!
Một đống bắn lên mặt Chu Hạn Văn.
Đổ ập xuống đầu!
Hít vào trong mũi!
Chảy vào trong miệng!
Trôi vào trong mắt!
“Áp”
“Á”
Hét lên!
Khắp bờ biển đều vang dội tiếng hét của Chu Hạn Văn!
Quá khích điên cuồng!
Vang tận mây xanh!
Lúc này, nhà họ Uông ở phương Bắc Mắt Uông Nghị Thừa đỏ ngầu, trong mắt hắn toàn là sự tức giận và thù hận.
Đôi mắt Uông Tố Lang vô hồn ngồi đó.
Trước mặt hai cha con họ đặt một hũ tro.
cốt ‘Đó là Điền Vong Hi – nhị sư huynh của Uông.
Nghị Thừa.
“Sao lại thế này? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?”
So với cái chết của Điền Vong Hỉ thì Uông Tố Lang càng quan tâm đến sự thịnh vượng của gia tộc họ.
Khi Uông Nghị Thừa trở về, không chỉ đem thi thể của Điền Vong HỈ về, còn đem một tin tức cực xấu đối với gia tộc họ.
Tin tức này đến từ Lý Hàng.