Trương Toàn Vũ gật đầu: “Âm thầm điều tra lai lịch của mấy người đó, chuyện chúng ta đối phó với Lôi Phi Phi không được phép nói ra ngoài.”
“Con sói cái này tuy không cắn được chúng ta, nhưng người đàn ông sau lưng cô ta không dễ chọc đâu”
“Anh Vũ, tiếp theo chúng ta làm thế nào?” Một tiểu đệ bên cạnh hỏi.
Trương Toàn Vũ nói: “Tìm Lý Hàng và Hứa Hiếu Dương đánh gãy chân bọn họ trước đã.”
Đàn em bên cạnh đưa ra đề nghị: ‘Anh Vũ, Hứa Hiếu Dương là chủ tịch tập đoàn, là nhân vật của quần chúng, động vào ông ta khá tốn sức, chi bằng chúng ta ra tay từ Hứa Hạo Nhiên.”
“Hứa Hạo Nhiên?”
“Dạ, Hứa Hạo Nhiên là con trai của Hứa Hiếu Dương, em vợ của Lý Hàng”
“Tên nhóc này không học võ thuật, suốt ngày mơ mộng làm ca sỹ, hắn lại còn mê cờ bạc!”
“Chúng ta chỉ cần túm được Hứa Hạo Nhiên thì Hứa Hiếu Dương và Lý Hàng sẽ tự động tìm đến: Trương Toàn Vũ khẽ gật đầu.
Hãn nói với người bên cạnh: “Lên kế hoạch, tối mai ra tay: “Khi đi đối phó với Lý Hàng, kêu Lão Hổ tiện tay bắt người phụ nữ tên Hứa Mộc Tình kia mang về Giang Châu”
“Vâng!”
Thật ra Hứa Hạo Nhiên không thật sự thích cờ bạc.
Cậu ta chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn với chỉ phí ít nhất.
Và mục đích kiếm tiền của cậu ta cũng không giống các thế gia công tử mua xe sang hay bao gái.
Cậu ta chỉ muốn hoàn thành ước mơ âm nhạc của mình.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đang hát trong một quán bar.
Cậu ta ngồi ở quầy bar, tay ôm một cây guitar tự đàn tự hát.
Quán bar kẻ đi người đến.
Không một ai chú ý nghe cậu ta hát, đều chỉ chăm chú uống rượu, tán gẫu, trêu gái.
Lúc này, có một người xách nửa tá bia đi đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên.
“Cậu nhóc, uống hết sáu chai bia này, ông đây sẽ tip cho cậu hai trăm đồng.”
Nếu là lúc trước, Hứa Hạo Nhiên chắc chắn sẽ bật náp.
chai bia đổ vào miệng.
Nhưng bây giờ cậu ta lại lắc đầu.
“Đại ca, dạo này nhà tôi quản nghiêm lắm, buổi tối không được uống rượu.”
“Tao khinh! Chỗ này là quán bar, không uống rượu thì đến đây làm gì?”
“Mấy bài hát rách nát của mày hát cho ma nghe à, uống!
Không uống ông tẩn mày!”
Hứa Hạo Nhiên thường xuyên đến hát ở quán bar, những chuyện kiểu thế này cũng thường xuyên gặp phải.
Gặp phải khách say rượu, cách giải quyết duy nhất là cùng hắn uống rượu.
Nếu không, không những bị đánh, còn có khả năng tiền công cũng không lấy được.
Lúc này, có ba người vây lại, đưa tay vỗ lên vai người đàn ông say rượu.
Gã say rượu còn chưa kịp nói gì liền bị hai người đàn ông lôi ra ngoài.
Người còn lại cầm hai trăm tiền tips ném vào chiếc mũ dưới chân Hứa Hạo Nhiên.
“Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca”
Người đàn ông nhìn Hứa Hạo Nhiên cười nói: “Người anh em, hát hay đó.”
“Tôi có một người bạn làm nhà sản xuất âm nhạc, có thể giới thiệu cho cậu, cậu đi thử xem, nói không chừng có thể ra đĩa hát đấy”
“Thật ưi”
Hứa Hạo Nhiên vui mừng khôn xiết, lập tức theo người đàn ông ra khỏi quán bar.
Cậu ta vừa ra khỏi quán bar, lập tức có ba người đàn ông ập lên.
Bọn họ trùm bao tải lên Hứa Hạo Nhiên rồi quăng thẳng vào xe van. Đợi khi bao tải được mở ra, Hứa Hạo Nhiên phát hiện mình đã bị nhốt trong một căn phòng.
Nơi này nhìn có vẻ rất cũ nát.
Vài người đàn ông vẻ mặt hung dữ đứng xung quanh cậu ta.
Trong đó có một người đang lè lưỡi ra liếm con dao nhỏ trong tay.
“Các…các anh muốn làm gì?”
“Tôi đâu có làm gì đắc tội các anh, sao các anh lại làm vậy với tôi?”
Người đàn ông đưa tay vỗ võ lên mặt Hứa Hạo Nhiên.
“Có phải mày tên là Hứa Hạo Nhiên?”
“Đúng…đúng vậy.”
Hứa Hạo Nhiên vội vàng nói: “Các vị đại ca, bình thường em làm gì cũng rất cẩn thận, trước giờ chưa có đắc tội ai hết, có phải các anh bắt nhầm người rồi không?”