“Sau đó quỳ xuống, cầu xin tôi tha thứ!”
“Nếu không, ngày mai trời vừa sáng, tập đoàn Lăng Tiêu.
các người sẽ phải phá sản!”
Mười ngón tay mảnh mai của Hứa Mộc Tình đã nắm chặt lại.
Cô tức giận.
Người khác nói cô thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục Lý Hàng. … ý Hứa Mộc Tình giẳng lấy ly rượu vang trong tay người bên cạnh, tạt thẳng lên người Chu Hạn Văn!
Hai gã vệ sĩ sau lưng Chu Hạn Văn lập tức xông đến chắn ngay trước mặt.
Tuy phần lớn ly rượu đều bị cơ thể họ hứng đỡ.
Nhưng vẫn có vài giọt rượu màu đỏ bắn lên khuôn mặt đẹp trai của Chu Hạn Văn.
“Được! Được lắm, tôi xem ly rượu lúc nãy là lời tuyên chiến của đồ phụ nữ ngu xuẩn cô”
“Chu Hạn Văn tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cô.”
“Đồng thời, tôi cũng tuyên bố với tất cả mọi người có mặt tại đây, sáng sớm ngày mai, các người đều sẽ nhận được tin tức tập đoàn Lăng Tiêu phá sản!”
Hiện giờ Hứa Mộc Tình đã không còn là cô bé năm xưa để mặc người khác ức hiếp nữa.
Cô khẽ ngẩng đầu, trong nụ cười tràn đầy sự tự tin bất khuất.
“Cứ đợi mà xem!”
Để không khí bớt căng thẳng, người dẫn Chương trình nhanh chóng đi ra từ cửa nhỏ bên cạnh.
Đồng thời, một khúc nhạc du dương cũng lan tỏa khắp sảnh tiệc.
Rất nhanh sau đó, Châu Tôn Mậu bước ra trong tiếng vỗ tay của đám đông.
Châu Tôn Mậu mặc một bộ trang phục đời Đường, tóc hoa râm.
Trong ánh mát háo hức của đám đông xung quanh, Châu Tồn Mậu đứng trên sân khấu.
“Chào quý vị, tôi là Châu Tôn Mậu.”
“Lúc nãy ở cánh gà, tôi gặp được vài người bạn cũ”
“Thời gian trôi nhanh, đời người ngắn ngủi, ngoảnh đi ngoảnh lại chúng ta đã già hết rồi”
“Hai ngày nay, rất nhiều người đều hỏi tôi một vấn đề”
“Tôi biến mất mười mấy năm, tại sao lại đột nhiên xuất hiện”
“Tôi ở đây cho mọi người một đáp án chính xác.”
“Tôi không biến mất, cũng không bỏ đi, mà là đang chờ đợi”
Vừa dứt lời, đám đông bát đầu bàn tán xôn xao.
“Nhà giàu Giáp: “Chắc chắn chú Châu là đang chờ cậu Chu”
Nhà giàu Ất: “Đúng thế! Tuy hôm nay có rất nhiều người giàu có đến đây, nhưng người có thể mời được Châu Tồn Mậu e rằng cũng chỉ có cậu Chu thôi.”
Nghe được lời nói của đám đông, Chu Hạn Văn cũng vênh mặt lên trời, lỗ mũi hếch lên muốn chạm vào trần nhà.
Châu Tôn Mậu lại nói: “Hôm nay người này cũng có mặt ở đây”
Lời vừa nói ra, khiến đám đông càng khẳng định người mà Châu Tồn Mậu chờ đợi mười mấy năm chính là Chu Hạn Văn.
Trong chốc lát, mọi người lũ lượt tập trung về phía Chu Hạn Văn.
Còn khu vực Hứa Mộc Tình đang đứng lại trống trải, không một ai dám đứng gần họ.
Dù là những công ty tập đoàn đã bàn các dự án hợp tác với họ cũng lần lượt vạch rõ ranh giới.
Lúc này, Châu Tôn Mậu đã từ trên sân khấu bước xuống.
“Ông ta đi nhầm hướng rồi sao?”
“Cậu Chu ở bên chúng tôi này”“
Lúc này, Châu Tôn Mậu đứng trước mặt mấy người Hứa Mộc Tình.
Người dân Chương trình đi đến định kéo ông lại.
Kết quả, Châu Tôn Mậu giật lấy micro trong tay người dẫn Chương trình, nói với mọi người: “Tôi giới thiệu với mọi người, vị tổng giám đốc Hứa này chính là sếp của tôi: “Tôi đã chính thức gia nhập tập đoàn Lăng Tiêu.”
“Gái gì?”
“Không thể nào!”
“Chắc chắn là tôi nghe nhầm rồi!”
Sắc mặt Chu Hạn Văn lập tức lạnh ngắt.
Hắn nhìn chằm chằm Châu Tồn Mậu: “Ông Châu, tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé này rốt cục cho ông cái gì?”
Châu Tôn Mậu chỉ cười không nói.
Chu Hạn Văn lại nói: “Tôi cho ông thù lao cao gấp mười lần bọn họ, bây giờ ông lập tức đến cạnh tôi!”
Nụ cười trên mặt Châu Tôn Mậu không thay đổi, ông nhìn Chu Hạn Văn và đám đông xung quanh.