Nơi đây là nông thôn, vị trí địa lý hẻo lánh, cũng tương đối vắng lặng, Sắc trời đã tối Những áng mây phía chân trời giống như khuôn mặt ửng hồng của thiếu nữ, khiến người ta không kiềm chế được muốn nhìn thêm một lát.
Lúc này, một cơn gió lạnh từ từ thổi đến.
“Không hgờ cậu lại đoán ra tôi sẽ đến”
Trong gió lạnh vang đến giọng nói từ tính của Chung Vô Thất.
Lý Hàng khẽ quay đầu nhìn Chung Vô Thất, lạnh lùng hỏi: “Ông chính là môn chủ của Hàn Môn?”
“Không sai, chính là lão phu.”
Chung Vô Thất chắp hai tay sau lưng: “Ta cứ tưởng tối nay cậu sẽ ở Ninh Châu”
“Xét cho cùng thì Uông Tố Lang cứ luôn rêu rao sẽ giết sạch cấm địa Ninh Châu của cậu.”
“Đem người của cậu dùng để cúng tế cho con trai ông ta”
“Lẽ nào cậu không lo lắng, thế lực mà cậu vất vả xây dựng sẽ bị họ hủy diệt sao?”
Lúc này đột nhiên có một bóng đen đáp xuống sau lưng Lý Hàng.
Người đến là Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất cười giễu cợt nói: “Ông già, người nên lo lắng là các người mới đúng chứ nhỉ?”
Chung Vô Thất khẽ lắc đầu, ông ta nói bằng giọng điệu điềm tĩnh: “Nếu những đại tông sư đó đi Ninh Châu thì sao, những người trong tay cậu không sống nổi một tên.”
“Bọn họ sẽ không đi Ninh Châu, Thượng Hải mới là chiến trường chính tối nay”
Chung Vô Thất rất hài lòng với đáp án này của Lý Hàng.
Ông ta nhìn chằm chằm Lý Hàng.
Chỉ nhìn bề ngoài, Lý Hàng không có khác biệt gì lớn so.
với người thường.
Nếu gặp trên đường, Chung Vô Thất chưa chắc đã nhận ra Lý Hàng.
Cũng không thể nghĩ rằng Lý Hàng là cao thủ cấp đại Tông sư.
Nhưng sau khi nếm trải đám đàn em không sợ chết kia của Lý Hàng, Chung Vô Thất rất chắc chắn suy đoán của mình.
Gó lẽ Lý Hàng là cảnh giới đại tông sư.
Chỉ có điều, cảnh giới của Lý Hàng có lẽ không ổn định.
Cho nên ông ta không cảm nhận được.
Lúc này gió nổi lên.
Gió lạnh phút chốc cuốn lấy toàn thân Lý Hàng, một áp lực vô hình ập đến Lý Hàng.
Chung Vô Thất từng bước đến trước mặt Lý Hàng.
Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Lý Hàng, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Trong phút chốc, sát khí ngập tràn!
“Lý Hàng, bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn”
“Thứ nhất, thân phục tôi, bái tôi làm sư phụ”
“Thứ hai, chết!”
Bắt đầu từ lúc Chung Vô Thất đến, Lý Hàng vẫn luôn ngẩng đầu nhìn áng mây cuối chân trời.
Cho đến lúc này, Lý Hàng mới chậm rãi dời ánh nhìn lên người Chung Vô Thất.
“Âm!”
Khoảnh khác đối mắt nhìn Lý Hàng, Chung Vô Thất cảm giác lồng ngực ông ta như bị người ta đập mạnh!
Cơ thể ông ta bất giác lay động.
Cũng trong lúc này, một luồng uy áp chưa từng có bao trùm toàn bộ cơ thể.
Thái Sơn đè đầu.
Khoảnh khác này, Chung Vô Thất kinh sợ!
Hoảng loạn!
Ông ta muốn cử động.
Nhưng hai chân như bị đóng đinh xuống đất.
Không nhúc nhích nổi một bướ!
c Ông ta muốn mở miệng nói chuyện.
Nhưng cổ họng như bị nghẹn lại.
Tích tụ khó chịu!
Sợ hãi.
Hoảng loạn.